Chương 1094: Vậy Con Của Tôi Thì Sao
Chương 1094: Vậy Con Của Tôi Thì SaoChương 1094: Vậy Con Của Tôi Thì Sao
Phạm Minh liếc nhìn Tô Niệm Tinh, đối phương gật đầu với anh ta, ý là cho anh ta tránh đi, Đại Đao cũng đi cùng anh ta ra khỏi văn phòng.
Đợi những người khác đều đi hết cả rồi, Trương An Ngọc mới cảm thấy tự nhiên hơn được một chút.
Tô Niệm Tinh kêu cô ta ngồi xuống nói chuyện.
Trương An Ngọc nghĩ đến chuyện ngày hôm đó mà cứ thấy mơ hồ: "Tôi bị bạn trai cũ đá nên mới đến quán bar uống rượu, uống say rồi có người tới bắt chuyện với tôi. Tôi mượn men say chửi bọn họ sợ chạy mất dép, sau đó thì tới khách sạn thuê phòng, vốn chỉ định ngủ một giấc, nhưng lúc đó tôi không tỉnh táo đi nhâm phòng, sau đó thì phát sinh quan hệ với một người đàn ông. Sau khi tỉnh lại, tôi sợ gần chết, ngay cả đối phương trông thế nào cũng không nhìn cho rõ mà chạy luôn."
Tô Niệm Tinh đã không biết phải nói thế nào mới được nữa, lẽ nào vào thời buổi này không có thuốc tránh thai gấp sau khi hành sự hay sao?
Cô tiêm một liều thuốc dự phòng cho Trương An Ngọc: "Nếu anh ta chưa kết hôn thì còn đỡ, nhưng nếu đã kết hôn rồi thì có khả năng đứa con này của cô sẽ phá hỏng tình cảm của anh ta."
Mấy hôm nay, Trương An Ngọc vẫn luôn phải chịu sự dày vò: "Tôi không muốn phát triển tình cảm với anh ta, nhưng tôi thật sự rất muốn sinh đứa bé này."
Tô Niệm Tinh không nói thêm gì nữa: "Tôi sẽ bói cho cô trước nhé, mong là vận may của cô đủ tốt."
Trương An Ngọc gật đầu rồi duỗi tay ra, nhìn chằm chằm vào cô. Tô Niệm Tinh không ngờ một quẻ này còn có quan hệ dây mơ rễ má với mình nữa chứ, trong lúc nhất thời, cô cũng không biết nên nói gì mới phải đây.
"Tôi có quen cha của đứa trẻ nhưng tôi phải nói thật với cô một câu là cô hoàn toàn không bước vào được cửa nhà anh ta đâu."
Trương An Ngọc rụt người vào trong áo với vẻ khẩn trương, sợ hãi nhìn cô: "Vậy con của tôi thì sao?”
Tô Niệm Tinh thật sự không biết A Cảnh sẽ giải quyết thế nào nên cô cầm điện thoại bàn trên bàn lên, móc sổ danh bạ ra rồi bấm máy: "Tôi gọi người qua đây giúp cô trước đã."
Trương An Ngọc đã mất hồn mất vía rồi, chỉ có thể để cô sắp xếp hộ.
Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng có người nhận máy bên đó rất ồn, Tô Niệm Tinh báo ra tên của mình rồi đối phương mới tìm một chỗ yên tĩnh: "Cô có việc tìm tôi?"
Tô Niệm Tinh kêu anh ta bây giờ qua bên này một chuyến: "Còn nhớ ngày mùng tám tháng trước, anh đã phát sinh một chuyện hoang đường ở khách sạn Phúc Thuận không, tôi nói cho anh biết là dính đến mạng người rồi đấy, anh mau qua đây chịu trách nhiệm đi!"
"Mạng người cái gì? Khoảng thời gian gần đây tôi bận đến mức chân còn không chạm đất, làm sao có thể gây ra mạng người được chứ?" A Cảnh cảm thấy Tô Niệm Tỉnh bị điên rồi, nhưng ngay sau đó mới phản ứng lại: "Mạng người mà cô nói có phải là trẻ con không?”
"Đúng rồi đấy, anh đừng nói không phải mình làm." Tô Niệm Tinh kêu anh ta nhanh chóng qua đây giải quyết hậu quả: "Nếu như anh không tới thì tôi sẽ thông báo cho mẹ anh biết, đến khi đó..." Cô còn chưa nói xong thì a Cảnh đã ngắt lời cô trước: "Bây giờ tôi sẽ qua bên đó ngay, cô trấn an người trước đi!"
Cúp máy rồi, Tô Niệm Tinh nhìn về phía Trương An Ngọc: "Người mẹ chưa kết hôn nuôi con rất khó, cô quyết định muốn đẻ nó sao?"
Trương An Ngọc gật đầu.
"Nhưng trong tương lai, rất có khả năng bọn họ sẽ cướp đứa bé đi.' Tô Niệm Tinh cảm thấy có khả năng Tô Tú Dung sẽ không có cách nào bỏ qua sự tồn tại của đứa con riêng này.
Nếu như đối phương biết được, có lẽ sẽ ép Trương An Ngọc phải phá thai, nếu Trương An Ngọc vẫn kiên trì giữ đứa con lại vậy bà ta cũng không thể làm gì được cô ta, dù sao thì bà ta cũng tự dưng là khuê nữ danh môn, sẽ không làm ra hành động vi phạm pháp luật và kỷ cương gì, nhưng có khả năng bà ta sẽ không để cho đứa bé sống trong ổ chuột.
Sắc mặt của Trương An Ngọc trắng bệch: "Không, không được, đứa bé này là của tôi, không ai có thể cướp nó khỏi tôi được."
"Trước khi đứa trẻ được hai tuổi, pháp luật quy định sẽ cho mẹ nuôi dưỡng, bọn họ quả thật không thể cướp đi, nhưng đợi khi đứa bé lớn hơn một chút, bọn họ gia lớn nghiệp lớn, có thể cướp đứa bé đi một cách rất dễ dàng, rồi đến khi ấy cô định làm thế nào hả?" Tô Niệm Tinh chỉ phân tích tình huống xấu nhất cho cô ta nghe, nếu như đến ngay cả tình huống tệ nhất mà cô ta cũng không thể chấp nhận được, vậy OK thôi.
Chỉ sợ cô sống trong hồ đồ, không có năng lực nuôi con, đến cuối cùng cả đời đều bị chôn vùi theo.
Trương An Ngọc nghẹn họng, ngôi ngây người ra ở đó, đầu óc thì rối rắm vô cùng, không biết phải làm thế nào.