Chương 1097: Anh Đã Tặng Quà Cho Em Gái Chưa Đó
Chương 1097: Anh Đã Tặng Quà Cho Em Gái Chưa ĐóChương 1097: Anh Đã Tặng Quà Cho Em Gái Chưa Đó
Giám sát Lương gật đầu, không phải là bận bình thường thôi đâu. Sắp đến tết rồi, nghề nào cũng lắm việc cả, kinh doanh thương trình sục sôi, ăn trộm bận chạy thành tích, cảnh sát vì duy trì trật tự mà chỉ có thể tăng ca làm việc.
"Mấy người Đại Lâm đã gào khàn hết cả cổ rồi."
Tô Niệm Tinh không nhịn được mà có hơi đồng cảm: "Các anh thật sự rất vất vả."
Giám sát Lương gật đầu.
“Anh đã tặng quà cho em gái chưa đó?”
"Tối qua về nhà muộn lắm, anh gọi điện cho nó rồi, nó phải trực ca đêm, không có ở nhà nên sáng nay anh sẽ mang qua bên đó." Giám sát Lương kể với cô chuyện sáng hôm qua đã tặng quà cho cấp dưới: 'Bọn họ đều rất vui, trước đây anh đi nước ngoài chưa từng nghĩ đến việc mang quà về cho bọn họ. Không ngờ chỉ có vài chai nước hoa mà họ đã vui như đến tết rồi. Bọn họ còn khen em đẹp người tốt bụng nữa đấy."
Tô Niệm Tinh được khen mà đỏ bừng mặt, khóe miệng cong lên: "Lễ nhị tình ý nặng, nhận được quà thì ai cũng sẽ vui vẻ thôi mà."
Cô cũng nói lại chuyện Lục Uyển Thư tới tìm mình xem bói.
Giám sát Lương cười bảo: "Cô ta có tâm tính như thế sớm muộn gì cũng có thể thành công thôi. Cô ta muốn lấy được quyền lớn ở công ty thì phải học cách nhẫn nhịn, chứ không thể luôn nhảy dựng lên với kẻ địch của mình được, đặc biệt là em không có bất cứ uy hiếp gì đối với cô ta."
Tô Niệm Tinh gật đầu. Sau này Lục Uyển Thư quả thật rất lợi hại, có khả năng là con người phải trải qua chuyện thì mới có thể trưởng thành.
Ăn sáng xong, hai bên tự đi làm việc của mình.
Buổi sáng, Tô Niệm Tinh tới xem ba mặt tiền cửa hàng mà Phạm Minh đã chốt trước, cô muốn xem lưu lượng người xung quanh, nếu như thật sự có thể đầu tư thì cô mới ký tên.
Nam vệ sĩ đứng ở hai bên và đằng sau để bảo vệ cô, cũng không phải có phải ảo giác của cô hay không mà cứ cảm thấy hôm nay bọn họ vô cùng nhiệt tình, tinh thần vẫn luôn căng thẳng.
Tô Niệm Tinh hỏi Đại Đao: "Vợ anh khi nào mới sinh?"
"Tháng sáu năm sau." Vẻ mặt của Đại Đao rất mừng rỡ.
"Tôi tặng nước hoa, bây giờ cô ấy vẫn chưa thể dùng được." Tô Niệm Tinh nhắc nhở anh ta: "Trong nước hoa có xạ hương, không tốt cho thai phụ và trẻ em.
Đại Đao gật đầu: "Cô ấy cũng nói như vậy, nhưng cô ấy rất thích đồ trang điểm mà tôi mua cho cô ấy. Lúc mang thai mặt cô ấy nổi rất nhiều nám, trước đây vẫn luôn cãi nhau với tôi, tôi mua đồ trang điểm mà thai phụ có thể dùng khiến cô ấy rất vui."
Tô Niệm Tinh nở nụ cười, xem cửa hàng bên này xong, cô lại đi thêm hai cửa hàng khác, xác định lưu lượng người không thành vấn đề mới quành về quán ăn ở đường Paterson.
Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu thì một người phụ nữ ngoại quốc tới, nhưng không dùng tiếng Anh.
Tô Niệm Tinh không nghe hiểu, chẳng qua, người này có dẫn theo một phiên dịch đi cùng. Thông qua phiên dịch chuyển lời, Tô Niệm Tinh mới hiểu ra, hóa ra người phụ nữ ngoại quốc này đã xem qua cuộc thi huyền học của cô nên đặc biệt tới đây tìm, muốn nhờ bói cho một quẻ, bà ta muốn tìm con trai mình.
Phiên dịch nghe chủ thuê nói xong mới phiên dịch lại cho Tô Niệm Tinh nghe: "Bà ấy nói mình có một đứa con trai, năm nay hai mươi lăm tuổi, bắt đầu mất tích từ năm ngoái."
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Bà ta không báo cảnh sát sao?"
Phiên dịch gật đầu: "Đã báo cảnh sát rồi nhưng cứ cách một khoảng thời gian là con trai của bà ta lại viết thư về và gửi đồ cho bà ta, nhưng lại không hề xuất hiện một lần nào hết.
Thậm chí ngay cả số điện thoại cũng không chịu thiết lộ. Bà ấy nghi ngờ con trai mình đã bị người mưu sát, hung thủ không muốn cảnh sát nghi ngờ cho nên cứ cách một khoảng thời gian mới viết thư và gửi đồ về."
"Bà ta là mẹ ruột, chắc hẳn đã từng đọc qua thư mà con trai mình viết rồi chứ?"
Phiên dịch nghe xong lời của người ngoại quốc rồi mới đáp: "Nét chữ quả thật giống y như đúc nhưng có khả năng đó là thư mà con trai bà ấy đã viết khi còn sống."
"Phía cảnh sát nói thế nào?" Tô Niệm Tinh nghi ngờ.
"Phía cảnh sát nghiêng theo xu hướng thư là do chính con trai của bà ấy viết, bọn họ không cho rằng con trai của bà ấy đã chết cho nên không chịu ra quân." Phiên dịch tỏ vẻ bất đắc dĩ.