Chương 1105: Cô Nói Có Lý Đấy
Chương 1105: Cô Nói Có Lý ĐấyChương 1105: Cô Nói Có Lý Đấy
"Đúng đó, trở thành người một nhà thì con cái mới có thể hiểu thuận, bằng không, chỉ có mỗi vỏ mà không có nhân sẽ rất dễ xảy ra chuyện."
Các hàng xóm thảo luận sôi nổi, mọi người đều tự biên tự diễn theo một kiểu, cứ như thể đã xác định được trên đời này thật sự có linh hồn hoán đổi vậy.
Tô Niệm Tinh nghe mà cứ cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
Sáng ngày hôm sau, cô nói lại chuyện này với giám sát Lương.
Anh nghĩ đến một câu chuyện kiếp trước kiếp này mà mình đã từng nghe ngày trước: 'Lát nữa em bói xong nhất định phải gọi điện báo cho anh biết đấy, anh cũng tò mò không biết trên đời này thật sự có chuyện ly kỳ như vậy không?”
Tô Niệm Tinh bật cười: "Mấy hôm nay không phải anh đang phải ở bên ngoài giữ trật tự hay sao? Có thời gian rảnh nghe điện thoại luôn?”
Giám sát Lương xoa cổ họng có hơi khô của mình: "Đợi qua tết rồi là bọn anh có thể thả lỏng hơn một chút."
Ăn bữa sáng xong, Tô Niệm Tinh tới quán ăn. Lúc này đang là giờ cao điểm buổi sáng mà bà Hứa đã tới rồi, trông thấy Tô Niệm Tinh, bà ta vội vàng kéo cô đi đến nhà mình.
Tô Niệm Tinh trấn an bà ta trước: "Tôi sẽ gọi cả Trương Tĩnh Đình và mẹ của cô ta tới cùng, nếu như thật sự làm phép vậy cũng phải gọi cả người trong cuộc tới thì mới có thể nhanh chóng đưa linh hồn trở về cơ thể mình được.
Hai mắt bà Hứa sáng ngời hẳn lên: "Cô nói có lý đấy." Tô Niệm Tinh ra hiệu cho Đại Đao đi theo bà chủ nhà trở về gọi Trương Tĩnh Đình và mẹ của cô ta qua bên này.
Đợi khoảng nửa tiếng thì một nhóm người tới nơi.
Vào một khắc Trương Tĩnh Đình nhìn thấy bà Hứa gần như là chạy bước nhỏ về phía bà ta: "Mẹ, con đói sắp chết rồi, mẹ mau nấu ít đồ ăn ngon cho con đi!"
Bà Hứa bị ánh mắt đó làm cho phát hoảng, bà ta có hơi mất tự nhiên: "Cô gọi ai là mẹ, tôi không đồng ý cho hai người các cô kết hôn đâu."
"Mẹ, con là con trai của mẹ đây, sao mẹ lại không nhịn ra con?"Trương Tĩnh Đình ôm cánh tay của bà Hứa: "Mẹ nhìn cho kỹ đi, con thật sự là con trai của mẹ mà."
Các thực khách xung quanh nhìn thấy một màn này, rõ ràng là một cô gái trẻ mà cứ nói mình là con trai, bộ đầu óc người này không được bình thường hay sao?
Mọi người thảo luận sôi nổi, bà Hứa ngại mất mặt nên nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Đi mau thôi, đại sư, mau chóng làm phép đổi người về đi."
Trương Tĩnh Đình nghe được câu này mới nghiêng đầu quan sát Tô Niệm Tỉnh: "Cô chính là vị đại sư đoán mệnh kia?”
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho mọi người đổi chỗ khác trước đã: "Chỗ này quá đông người, đừng cản trở người ta ăn cơm."
Cô đã nói như vậy rồi, những người khác chỉ đành cùng chuyển sang nơi khác.
Một nhóm người đi đến căn nhà sang trọng của gia đình bà Hứa, bên này tính riêng tư tốt hơn nhiều, diện tích lớn, đủ để chứa được nhiều người như vậy. Bà Hứa kêu vệ sĩ gọi thiếu gia xuống dưới, còn những người khác thì ở trong phòng khách đợi.
Trương Tĩnh Đình nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cô bói toán linh như vậy, có tin rằng trên đời này có nhân quả báo ứng không?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Có chứ, tôi đã từng tận mắt chứng kiến rất nhiêu nhân quả báo ứng rồi."
Trương Tĩnh Đình cười nói: "Vậy thì tốt, tôi và Tĩnh Đình đã hẹn trước cả đời này sẽ ở bên nhau, không ai được phép phản bội đối phương. Nếu có một người phải bội người còn lại vậy sau khi chết sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục.'
Giọng điệu nói chuyện của cô ta nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lời nói ra lại có hơi đáng sợ.
Sao người này lại điên cuồng như vậy chứ?
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tỉnh có một loại ảo giác, cứ nhìn chằm chằm vào cô ta không thôi.
Người phụ nữ cũng cảm thấy câu này của con gái không hay mới vội vàng kéo cánh tay cô ta, cúi đầu quở trách: "Con nói lung tung gì thế?"
Rất nhanh, Hứa Chí Dụng đã được người giúp việc dẫn xuống dưới, trông thấy có nhiều người như vậy, anh ta trực tiếp lao vê phía Trương Tĩnh Đình: "Chí Dụng, sao chúng ta lại biến thành ra như vậy chứ?”
Mọi người nhìn thấy hai người này mà da đầu đều tê rần.
Bà Hứa chà xát cánh tay, có hơi không chấp nhận nổi, bà ta quay đầu ra hiệu cho Tô Niệm Tinh nhanh chóng làm phép chứ bà ta thật sự không thể nào đợi thêm một giây một phút nào nữa. Tô Niệm Tinh muốn xem chỉ tay cho Hứa Chí Dụng nhưng đối phương lại hất tay cô ra mà bắt lấy cánh tay của người phụ nữ: "Mẹ! Mẹ không nhận ra con sao, mẹ, con là Tĩnh Đình của mẹ đây."