Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1106 - Chương 1106: Không Cần Làm Phép, Đây Là Do Người Làm Cả

Chương 1106: Không Cần Làm Phép, Đây Là Do Người Làm Cả Chương 1106: Không Cần Làm Phép, Đây Là Do Người Làm CảChương 1106: Không Cần Làm Phép, Đây Là Do Người Làm Cả

Người phụ nữ nghe thấy anh ta gọi mình là "mẹ" mà da mặt run lên, giọng điệu này quả thật giống con gái bà ta quá, nhưng gương mặt này thật sự là gương mặt của một người đàn ông.

Bà ta nắm lại tay của Hứa Chí Dụng: "Nếu cậu thật sự là con gái tôi vậy thì nghe lời đại sư đi, để yên cho cô ấy bói một quẻ."

Bà ta nắm tay của Hứa Chí Dụng rồi giao cho Tô Niệm Tinh, sau đó lại im lặng đi đến bên cạnh con gái mình.

Sắc mặt của bà Hứa đã dễ coi hơn một chút.

Tô Niệm Tinh nắm lấy tay của Hứa Chí Dụng, ước chừng xem mất hơn nửa tiếng, lâu đến mức những người khác đều đã mệt rồi thì cô mới rút tay về.

Bà Hứa nôn nóng nhìn qua bên đó: "Đại sư, có cần làm phép không? Cần công cụ gì thì cứ việc nói, bây giờ tôi sẽ cho người đi chuẩn bị ngay."

Tô Niệm Tinh xua tay: "Không cần làm phép, đây là do người làm cả."

Câu này vừa dứt là Hứa Chí Dụng và Trương Tĩnh Đình đã lập tức trao đổi ánh mắt, sau đó đồng loạt cúi đầu, một người thì khẩn trương lau mồ hôi trong lòng bàn tay, một người thì siết ngón tay mình, cắn chặt môi.

Cuối cùng thì bà Hứa cũng hiểu ra rồi, bà ta chỉ vào đứa con trai mình với ngón tay run rẩy, bởi vì quá tức giận nên thậm chí còn thẳng tay tát con trai một cái: "Đến ngay cả mẹ mày mà mày cũng dám lừa à, giờ mày đủ lông đủ cánh rồi đúng không?"

Người phụ nữ lại chậm hơn bàn Hứa một nhịp, lúc này mới kịp phản ứng lại. Bà ta chỉ vào đứa con gái với sắc mặt trắng bệch: "Con hồ đồ quá con ơi! Con tưởng rằng hai đứa bây làm như thế thì gia đình bọn họ có thể cho con vào cửa hay sao? Con cũng suy nghĩ đơn giản quá rồi.

Mình nghèo nào dám trèo cao! Chúng ta chỉ là gia đình bình thường, cho dù con có gả cho cậu ta thì cũng sẽ không được hạnh phúc đâu. Tĩnh Đình, con vẫn nên chấp nhận sự thật đi."

Hai mắt Trương Tĩnh Đình rưng rưng nước mắt: "Mẹ, con thật sự rất thích Chí Dụng, hai người chúng con thật lòng yêu nhau mà.”

Người phụ nữ lại không nghe mà kéo cánh tay của con gái, kéo người đi ra ngoài: "Tĩnh Đình, nếu như con còn nhận mẹ làm mẹ thì mau theo mẹ về. chúng ta nghèo nhưng tim không nghèo, con đừng để người ta coi thường mình như vậy.'

Trương Tĩnh Đình nhìn về phía Hứa Chí Dụng với đôi mắt ngập nước.

Sau khi Hứa Chí Dụng bị mẹ mình vả một cái, hai mắt cũng đỏ lên, một tay anh ta ôm mặt mình: "Mẹ, cho dù mẹ có chấp nhận hay không thì con thật sự rất thích Tĩnh Đình, cô ấy không tham lam tiền của gia đình chúng ta mà thật lòng thích con người con, mong mẹ hãy thành toàn cho bọn con đi."

Bà Hứa thấy con trai vẫn ngu ngốc không chịu tỉnh ngộ như cũ bèn giơ tay đánh: "Tao đúng là tạo nghiệt rồi mà, sao tao lại sinh ra cái loại nghịch tử như mày chứ, mày muốn tao tức chết đúng không?”

Bà ta móc một bao lì xì từ trong túi ra đưa cho Tô Niệm Tinh: “Đại sư, đây là tiền xem bói, con cái không hiểu chuyện đã làm phiền cô phải đi một chuyến này, tôi không tiễn khách nữa."

Đây là có ý tiễn người đi, sau đó đóng cửa dạy dỗ con trai ấy mà.

Các vệ sĩ tự động đi đến bên cạnh Tô Niệm Tinh, dự định hộ tống cô ra ngoài.

Tô Niệm Tinh nhận lấy lì xì nhưng lại không rời đi mà hỏi bà Hứa: "Ngày hai mươi tháng mười, hai mươi lăm năm trước, bà đã sinh con ở bệnh viện Thánh Phêrô, đúng không?”

Bà Hứa sững sờ, không biết tại sao cô lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng bà ta vẫn gật đầu: "Đúng rồi. Khi ấy nhà họ Hứa chúng tôi vẫn chưa sung túc như bây giờ, chồng tôi bày sạp ở đầu phố, làm từ sáng đến tận tối, thật sự rất vất vả mới có được sự nghiệp ngày hôm nay, cho nên làm sao tôi có khả năng để Chí Dụng bước lại con đường cũ của cha nó được chứ”"

Hứa Chí Dụng cúi đầu, trong lòng có hơi áy náy.

Tô Niệm Tinh lại nhìn về phía người phụ nữ: "Khi ấy bà cũng đẻ con ở bên đó đúng không?”

Người phụ nữ hơi sững sờ: "Đúng vậy."

Bà Hứa và người phụ nữ đối diện tâm mắt, cả hai đều có một loại dự cảm chẳng lành.

Là sao đây?

Tại sao đại sư lại nhắc đến mấy chuyện này.

Tô Niệm Tinh hít một hơi thật sâu: "Các bà nghĩ không sai đâu, khi ấy các bà sinh con ở cùng một bệnh viện, lúc ấy bác sĩ đỡ đẻ là một người ngoại quốc, bà ta rất ghét phải trực ca đêm, mỗi lần gặp phải những đứa trẻ chào đời vào đêm muộn là bà ta sẽ trao đổi tụi nhỏ."
Bình Luận (0)
Comment