Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1108 - Chương 1108: Cái Này Chính Là Duyên Phận

Chương 1108: Cái Này Chính Là Duyên Phận Chương 1108: Cái Này Chính Là Duyên PhậnChương 1108: Cái Này Chính Là Duyên Phận

Tô Niệm Tinh vừa mới quay về đến quán ăn là các hàng xóm đã lập tức vây xung quanh dò hỏi tiến triển, cô ra hiệu cho mọi người đợi đã.

Sau đó cô gọi điện thoại cho giám sát Lương trước.

Đại khái là đã đến giờ cơm trưa cho nên lúc này anh đang ở đồn cảnh sát, nhận máy rất nhanh.

Tô Niệm Tinh kể lại chuyện kỳ lạ ban nãy cho anh biết.

Đâu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu: "Bác sĩ kia đã tráo đổi rất nhiều đứa trẻ?"

"Đúng vậy. Từ hai mươi lăm năm trước, bác sĩ đó chắc hẳn không phải gây án lần đầu đâu, các anh có thể điều tra ra được không?" Tô Niệm Tinh không nhớ bệnh viện Thánh Phêrô có còn tồn tại không nữa, nhưng cho dù vẫn còn thì mỗi ngày đỡ đẻ cho nhiều đứa trẻ như thế, mỗi một đứa đều phải làm kiểm tra DNA với cha mẹ, vậy lượng công việc cũng nhiều biết bao.

Cúp máy xong, Tô Niệm Tinh ngẩng đầu, các hàng xóm đồng loạt nhìn vê phía cô.

Chú Minh vội vàng truy hỏi: "Đại sư, vừa rồi cô nói là thật sao? Con của hai gia đình bọn họ bị hoán đổi ngay từ đầu luôn?”

Chú An liếc mắt nhìn ông ta với vẻ khinh thường: "Đương nhiên là thật rồi, đại sư đã nói rất rõ ràng rồi còn gì. Trời ơi, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe nói đến một chuyện ly kỳ như vậy đấy, mới đầu là linh hồn hoán đổi nhưng không ngờ là thân phận bị tráo đổi, hay thật."

Thím An cũng cảm thán: "Theo tôi thấy, điều ly kỳ hơn ở đây là hai người đó còn yêu nhau nữa chứ, bọn họ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, đúng là rất có duyên đấy."

Bà A Cam cũng không ngừng cảm khái: "Đây cũng được tính là trong cái rủi có cái may, tốt xấu gì cũng đã nuôi một đứa con rể tương lai, sau này hai bên gia đình thân như người một nhà, hòa thuận đầm ấm mạnh hơn bất cứ thứ gì khác, chỉ sợ sau khi chia rẽ uyên ương rồi mới phát hiện ra con không phải là con đẻ của mình, như thế mới là phiền phức."

Chú Minh nhìn về phía bà chủ nhà: "Tôi đoán không bao lâu nữa là hai nhà có thể liên hôn và mời bà đi uống rượu mừng đấy."

Bà chủ nhà vỗ bàn tay mập mạp vào nhau: "Hai gia đình này thật sự rất có duyên, như thế rồi mà vẫn có thể va vào nhau."

"Cái này chính là duyên phận, thật sự rất thân kỳ đấy."

Bác A Cam vẫn luôn giữ yên lặng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ông ta phát hiện ra mấy người này chỉ thích xem đại đoàn viên chứ không hề nghĩ đến vẫn còn một trái bom nổ nữa.

Ông ta chen vào giữa chú An và chú Minh, đi đến trước mặt Tô Niệm Tinh và hỏi: "Đại sư, vừa rồi cô nói bác sĩ đã đổi những đứa bé, vậy bà ta đã đổi bao nhiêu đứa rồi?"

Lúc này, các hàng xóm mới bất tri bất giác phản ứng lại được, đối với hai gia đình này còn tính là chuyện tốt, nhưng đối với những gia đình khác mà nói thì đây lại là một bi kịch khủng khiếp. Bọn họ cũng không được đại đoàn viên mà chỉ có mưa giông bão lớn sắp giáng tới.

Chú Minh cũng là cha, nếu có người nói cho ông ta biết con trai của ông ta không phải con đẻ, mà con đẻ lại là một người khác, một đứa là con nuôi, một đứa là con ruột, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt cả, chỉ sợ ông ta sẽ phát điên lên mất. "Trời ơi, sao lại có loại bác sĩ xấu xa như vậy chứ."

"Bây giờ đến ngay cả bác sĩ chữa bệnh cứu người cũng có khả năng là người xấu vậy trên đời này còn có thể tin tưởng được ai nữa đây?" Bàn tay mập mạp của bà chủ nhà võ lên mặt bàn, tức đến mức gương mặt mũm mĩm rung lên.

Các hàng xóm cũng chửi rủa xối xả.

Hà Linh Vân đi vào quán thì nhìn thấy bọn họ ở bên trong đòi đánh đòi giết, cô ta sáp đến trước mặt Tô Niệm Tinh: "Cô lại bói ra được tiện nhân nữa à?

Trước đây Tô Niệm Tinh có sở trường bói hôn nhân và luôn có thể bói ra được mấy tên đàn ông cặn bã, chẳng trách mà Hà Linh Vân lại nghĩ như vậy. Cô kể lại từ đầu đến đuôi sự việc này cho cô ta nghe.

Hà Linh Vân kinh ngạc nhìn cô: "Hả? Đã tráo đổi rất nhiều đứa trẻ rồi? Đây chính là án lớn đó."

Tay bác sĩ trộm con ngày trước bị vạch trân đã đủ ly kỳ rồi, mà vụ này còn ly kỳ hơn nữa, không thích trực ca đêm nên tráo đổi lũ trẻ, một lần phá hoại hai gia đình, thật quá thiếu đạo đức.

Vốn dĩ Tô Niệm Tinh còn muốn mời cô ta ăn cơm nhưng lúc này nghe được tin tức lớn như thế, cô ta cũng không màng đến việc ăn uống nữa: "Tôi phải đến đồn cảnh sát theo dõi vụ việc này, sau này sẽ hẹn cô ăn cơm sau nhé."

Nói rồi, cô ta vội vàng rời đi ngay.
Bình Luận (0)
Comment