Chương 1109: Vụ Án Này Phải Điều Tra Bao Lâu Thế
Chương 1109: Vụ Án Này Phải Điều Tra Bao Lâu ThếChương 1109: Vụ Án Này Phải Điều Tra Bao Lâu Thế
Chú Minh sáp lại gần hỏi: "Vụ án này phải điều tra bao lâu thế?"
Tô Niệm Tinh không rõ cho lắm: "Phải thông báo cho người nhà, còn phải kiểm tra DNA, có thế nào cũng phải mấy tháng."
Mọi người đều có hơi sốt ruột nhưng lần này dính đến quá nhiều đứa trẻ sơ sinh, phải thông báo cho từng người một nên thời gian sẽ rất dài. Khi đó có rất nhiều gia đình không có điện thoại, hoặc đã thay đổi địa chỉ, thật sự không dễ điều tra.
Giám sát Lương nhận được án lớn dẫn các cấp dưới thức đêm tăng ca, trực tiếp ngủ lại ở đồn cảnh sát.
Buổi sáng Tô Niệm Tinh không trông thấy người đầu nên tự tới quán ăn dùng bữa sáng, sau đó đóng gói vài phần thức ăn sáng mang đến đồn cảnh sát.
Mấy người Đại Lâm thức nguyên một đêm, hai con mắt đều thâm xì, vừa trông thấy Tô Niệm Tinh đã như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Cuối cùng cũng có đồ ăn rồi, tôi sắp đói chết mất."
"Đại sư, cô đúng là lợi hại ghê, xem bói một quẻ mà cũng có thể bói ra vụ án lớn.'
Tô Niệm Tinh nhìn thấy bọn họ mệt đến mức hoa mắt chóng mặt, ít nhiều gì cũng thấy hơi xấu hổ: "Các anh vốn đã bận rồi, giờ nhận thêm vụ án lớn này sẽ càng bận hơn đi? Nào, tôi đã mua bữa sáng cho mọi người rồi đây."
Thật ra thì vụ án này không thuộc vê giám sát Lương nhưng cô bị lòng ích kỷ của mình quấy phá, muốn giúp anh thăng chức nhanh chóng, ngược lại khiến mấy người này mệt gần chết! Quan Thục Huệ cười ha ha: "Tuyệt đối đừng nói như thế, nhận được vụ án lớn thì chúng tôi mới có thể thăng chức và tăng lương chứ."
Cô ta trộm nói cho Tô Niệm Tinh biết, mỗi một người trong tổ bọn họ đều đã được thăng chức, còn vỗ ngực, nói với vẻ tự hào: "Bây giờ tôi cũng là một cảnh sát cấp cao rồi đấy nhé!"
Cô ta lại chỉ vào Đại Lâm: "Anh ấy sắp được thăng chức làm tổ trưởng rồi. Trương Chính Bác sắp lên làm giám sát thực tẩm, bây giờ đang trong giai đoạn khảo sát. Đợi sir Lương lên làm tổng cảnh ti là chúng tôi cũng sẽ được lên chức theo."
Trương Chính Bác đi qua lấy đồ ăn sáng nghe được câu này cũng cười không khép được miệng lại: "Đi theo sir Lương phá án, lập được công lớn nên chúng tôi đều có thể thăng chức cả. Đại sư, sau này cô gặp được vụ án gì thì cứ việc nói với chúng tôi nhé, nhớ hợp tác với chúng tôi nhiều hơn, không sợ không tra ra được án mà chỉ sợ không có án mà tra thôi."
Tô Niệm Tinh đã hiểu rồi, ở đồn cảnh sát thăng chức dựa vào điều tra vụ án, lập công và được khen thưởng. Ngược lại quy tắc này cũng rất hay.
Thấy giám sát Lương vẫn còn đang ở trong văn phòng không ra ngoài, Tô Niệm Tinh mang một phần đi vào trong.
Giám sát Lương vẫn đang dựa người vào bàn đọc văn kiện, cô ngồi xuống đối diện với anh: "Mau ăn đi, cả đêm rồi anh không ngủ đúng không?"
Giám sát Lương ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt tươi cười của cô, anh không tự chủ được mỉm cười theo: "Cũng ngủ được sáu tiếng rồi nhưng vụ án này có liên quan đến quá nhiều người. Tên bác sĩ kia đã làm việc được ba mươi năm, ở bệnh viện Thánh Phêrô mười năm, hai mươi năm còn lại ở những bệnh viện khác cũng phải điều tra. Chỉ riêng điều tra ca đêm mà bà ta đã trực là bọn họ đã điều tra ra 2452 đứa trẻ rôi. Hôm nay phải thông báo lần lượt cho cha mẹ, lượng công việc quả thật không dám tưởng tượng đến. Lát nữa anh phải đi tìm cảnh ti Trân phái thêm nhân lực mới được.”
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Tiếc là không có ảnh, bằng không, em chỉ cần nhìn ảnh cũng có thể giúp các anh so sánh."
Giám sát Lương có hơi động lòng nhưng sau đó lại lắc đầu: "Vẫn nên bỏ đi, không phải tất cả mọi người đều mê tín, hơn nữa, bây giờ pháp luật cũng không coi huyền học thành chứng cứ, mà vẫn phải dùng giấy trắng mực đen, kiểm tra DNA thì mới có thể bắt được bác sĩ này."
Tô Niệm Tinh nghĩ lại thấy cũng đúng.
Giao bữa sáng xong, cô quay trở về quán ăn.
Đến tâm trưa, hai vị khách hàng đã hẹn trước đã tới xem bói, ngược lại vẫn còn một người đến gần sát giờ thì nói có việc gấp, không thể tới được.
Năm giờ chiều, một người phụ nữ hớt hải chạy từ bên ngoài vào trong.
Người phụ nữ này thường xuyên dẫn con tới quán ăn bữa sáng, sau khi cô ta đi vào lại liếc mắt nhìn quán ăn một vòng, hỏi các hàng xóm là có thấy con của cô ta đâu không.
Chú Minh thấy cô ta sốt ruột như vậy: "Con của cô đi lạc kiểu gì vậy?"
Người phụ nữ gấp đến mức hai mắt đỏ hoe: "Hôm nay tôi tan làm sớm, lúc về nhà lại phát hiện không thấy thằng nhỏ đâu."
"Thế co không thuê người giúp việc sao?" Thím An không đành lòng nhìn trẻ con đi lạc nên cũng qua đó hỏi han.