Chương 1125: Hai Người Là Thương Nhân Cả Sao
Chương 1125: Hai Người Là Thương Nhân Cả SaoChương 1125: Hai Người Là Thương Nhân Cả Sao
Trương An Khang cười không khép được mồm: "Ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho các cô đến công xưởng thị sát nhé."
Tiếp theo đấy, ông ta còn định giới thiệu nữa nhưng Tô Niệm Tinh kêu ông ta dừng lại trước: "Chúng tôi sẽ thủ đô tận mười ngày cơ, không vội lúc nhất thời."
Cô nghiêng đầu giới thiệu món ăn với giám sát Lương: "Anh nếm thử món trộn lạnh này đi, món này rất kinh điển đấy, vô cùng ngon."
Giám sát Lương ăn thử một miếng, trước đây anh cũng từng học qua món ăn này rồi, cũng không biết là sư phụ dạy không chính tông hay là đã xảy ra chuyện gì mà thịt sợi xào không đủ mềm, nước tương cũng không đủ đều, nhưng trong món ăn này lại mặn ngọt vừa vặn, nước sốt đậm đà, hương vị rất đặc biệt.
Trương An Khang thấy anh cảm thấy có hứng thú với cách làm món ăn nên mới gọi đầu bếp tới giải thích cách làm cho đối phương.
Giám sát Lương nghe đối phương giải thích về quy trình xong mới nhận ra, hóa ra món ăn này phải dùng tương đại nành và tương ngọt, anh chợt hiểu ra: "Anh chỉ dùng mỗi tương ngọt cho nên hương vị không đủ ngon."
"Khi nào chúng ta đi mua thêm vài chai nhé." Tô Niệm Tinh đề nghị.
"Được."
Ngoại trừ món thịt sợi trộn lạnh ra thì còn có vịt quay Bắc Kinh, củ quả nướng, màu sắc rất đẹp mắt, chất thịt béo mà không ngấy, ngoài giòn trong mềm. Vốn dĩ giám sát Lương cũng muốn học nhưng sau khi biết được phải dùng giá nướng thì anh trực tiếp từ bỏ luôn. Cái bánh nho nhỏ cuộn thịt vịt nướng vào, vỏ ngoài giòn dai, cắn một miếng mà mồm miệng thơm phức.
"Chẳng trách em đến Hương Giang luôn nói không có khẩu vị, hóa ra món ngon ở bên này thật sự rất nhiều."
Trương An Khang không hiểu tiếng Quảng Đông nhưng thấy anh ăn đến thỏa mãn như vậy cũng ngỏ ý sau này có thể mang thêm ít vịt quay về.
Tô Niệm Tinh xua tay: "Đừng! Chúng tôi còn phải tới nơi khác nữa, đợi đến lúc về thì thịt đã sớm hỏng hết rồi."
Vịt nướng không giống với tương, thời gian bảo quản không đủ dài nên rất dễ bị hỏng. ...
Lúc ăn cơm, Trương an Khang nói về chuyện nghề nghiệp của hai người: "Hai người là thương nhân cả sao?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu, chỉ vào giám sát Lương và nói: “Anh ấy là giám sát cấp cao của đội cảnh sát Hương Giang, còn tôi là đại sư đoán mệnh."
Trương An Khang tưởng mình nghe nhầm: "Đại sư đoán mệnh?"
Mấy nhân viên công tác của sở đầu tư đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là không hiểu được tại sao một tiên sinh đoán mệnh lại tới nội địa đầu tư. Loại nghề nghiệp này không phải đều nghèo rớt mồng tơi, khó khăn chật vật hay sao?
Đại Đao thấy bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, trong đáy mắt hiện ra vài phần nghi ngờ khi nhìn phải tay thầy bói rởm.
Giám sát Lương dùng tiếng phổ thông sứt mẻ của mình đáp: "Các ông đừng coi thường tiên sinh đoán mệnh, cô ấy chính đại sư đấy."
Anh bật ngón cái: "Cô ấy có thể bói ra được Liên Xô giải thể và cũng có thể bói ra được thông tin cá nhân mà các ông muốn biết nhất, một quẻ mất hai vạn.”
Anh biết Tô Niệm Tỉnh muốn tới nội địa đầu tư nên có tự học tiếng phổ thông nhưng nói lại không được trôi chảy, âm điệu không được tiêu chuẩn cho lắm, có vài từ thậm chí còn lẫn cả khẩu âm Quảng Đông, nhưng mọi người vẫn có thể nghe hiểu được, chính vì nghe hiểu được nên biểu cảm trên gương mặt mới càng khoa trương hơn.
Trương An Khang sững sờ rất lâu rồi nói với Tô Niệm Tinh: "Cô Tô, tôi không quan tâm cô ở Hương Giang như thế nào nhưng cô tới nội địa rồi, tôi phải nhắc nhở cô một câu, tuyệt đối không thể giở mấy trò mê tín phong kiến này ở đây được đâu, nếu bị cảnh sát bắt lại sẽ phiền phức lắm đó."
Ông ta nói rất nghiêm trọng nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa, ánh mắt thậm chí còn mang theo vài phần năn nỉ.
Tô Niệm Tinh đoán được ông ta rất khó xử, vừa muốn cô đầu tư lại vừa không muốn rước phải phiền phức, cô tò mò hỏi: "Tôi không kiếm tiền mà chỉ tự chơi thôi, chắc là không sao chứ hả?"
Trương An Khang gật đầu: "Tự chơi thì không sao, chỉ cần không tuyên truyền mê tín dị đoan là được."
Tô Niệm Tinh cười bảo: "Yên tâm đi, lần này tôi qua đây chỉ để đầu tư chứ không phải để xem bói."
Người của sở đầu tư thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trương an Khang lại càng vuốt mồ hôi mỏng trên trán.
Ăn cơm xong, Tô Niệm Tinh yêu cầu được về phòng ngủ trưa trước, buổi chiêu, bọn họ sẽ tự ra ngoài đi dạo.
Đám người Trương an Khang không quấy rầy bọn họ thêm nữa mà rời đi trước.