Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1126 - Chương 1126: Không Tự Do Bằng Hương Giang

Chương 1126: Không Tự Do Bằng Hương Giang Chương 1126: Không Tự Do Bằng Hương GiangChương 1126: Không Tự Do Bằng Hương Giang

Lúc đi lên tâng, Đại Đao có hơi không nghĩ thông được: "Tại sao bọn họ lại sợ như vậy? Mới đầu tôi còn tưởng bọn họ coi thường tiên sinh đoán mệnh chứ, nhưng vẻ mặt sau đó lại càng giống như sợ rước phải phiên phức hơn."

Tô Niệm Tinh giải thích: "Trương đây bên này phá tứ cựu, rất nhiều người mê tín phong kiến đã bị bắt lại, bà A Hương cũng vì chuyện này nên mới trốn sang Hồng Kông. Quốc gia kiểm tra nghiêm ngặt về vấn đề này lắm."

Đại Đao cảm thấy bọn họ quá nghiêm khắc rồi: "Không tự do bằng Hương Giang.'

Ngược lại, giám sát Lương lại không cho là như thế: "Ở rất nhiều nơi tại nội địa, trình độ văn hóa của dân chúng còn thấp mà trình độ xem bói của đại sư đoán mệnh cũng không đồng đều, trong một nghìn người đã có đến chín trăm người là lừa đảo rồi, người dân rất dễ bị mấy tên lừa đảo này xúi giục làm ra chuyện hồ đồ.

Các anh nghĩ thử mà xem, một khu vực lớn như nội địa mà nhân viên quản lý ở nơi nào cũng tốt xấu lẫn lộn, cộng thêm bọn họ không thể phân biệt được ai bói linh, ai bói không linh, cho nên tốt nhất là phải chặt đứt tất cả. Thật sự không thể trách họ được đâu, chi phí quản lý quá cao mà."

Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng rồi đó, Gia Cát cư sĩ ngày trước cũng là một tên lừa đảo, ông ta đã xúi giục nhiêu người gây chuyện như vậy."

Đại Đao chợt hiểu ra.

Vào phòng ngủ được một tiếng, giám sát Lương không có thói quen ngủ trưa cho nên ngồi trong phòng cô đọc sách.

Sau khi ngủ trưa dậy, một nhóm người men theo con đường đi dạo xung quanh, đại khái là cách ăn vận của bọn họ chẳng hề ăn nhập một tí nào với những người khác cho nên thi thoảng người qua đường lại quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ.

Có một chủ quán nhanh trí kia khiêng kẹo hồ lô chạy đến trước mặt bọn họ rồi chào hàng: "Anh trai, mua kẹo hồ lô không? Một hào một xiên, chị gái, làm một xiên nhé?”

Đúng là đã rất lâu rồi Tô Niệm Tinh không được ăn kẹo hồ lô, cô vừa định giơ tay lấy thì giám sát Lương lại nhíu mày, có hơi không yên tâm: "Ngoài đường nhiều bụi bặm như thế, nếu em muốn ăn thì lát nữa anh sẽ làm cho em"

"Không sao đâu, em thường xuyên ăn hàng vỉa hè mà, bách độc bất xâm rồi." Tô Niệm Tinh hỏi những người khác: "Các anh có muốn ăn không? Rẻ lắm đấy, một hào một cây thôi, còn mới nguyên đây này."

Những vệ sĩ khác không có bệnh sạch sẽ như giám sát Lương cộng thêm bọn họ biết bà chủ xưa nay luôn hào phóng, cho nên sau khi nghe vậy cũng không khách sáo nữa: "Chúng tôi cũng lấy một cây."

Tô Niệm Tinh lập tức mua sáu cây. Lúc này kẹo hồ lô vẫn chưa đa dạng được đến như thế. Tô Niệm Tinh nói với chủ hàng rằng: “Anh muốn bán chạy hơn người khác thì phải làm mới hơn đi, thêm vài kiểu nữa vào."

Chủ quán nhìn cô với vẻ ngạc nhiên rồi gật đầu cảm ơn.

Đại Đao cắn một miếng: "Vẫn là đồ ăn nội địa ngon hơn, sơn tra này tươi lắm đấy."

Hương Giang có khí hậu cận nhiệt đới, không thích hợp trông sơn tra mà toàn phải vận chuyển từ nội địa qua cho nên không còn tươi nữa, vị cũng không ngon bằng sơn tra chính tông này. Một nhóm người Tô Niệm Tinh lại tiếp tục men theo con phố, bọn họ đi không có mục đích mà chỉ dạo loanh quanh.

Kiếp trước Tô Niệm Tinh chào đời vào năm 1995. đợi khi cô có trí nhớ rồi gia đình đã cực kỳ giàu có, ra vào toàn là xe sang đưa đón, có tài xế hộ tống, nên hoàn toàn không phải đi bộ ở bên ngoài.

Đợi khi cô có trí nhớ rồi, có thể một mình ra ngoài đi dạo thì Bắc Kinh đã vô cùng hiện đại hóa, đến đâu cũng là tòa nhà cao tầng, còn bây giờ thì sao?

Đường phố chật hẹp, hai bên có cột điện, bên trên là dây điện và đường chân trời giao nhau trông giống một cái mạng nhện. Chim sẻ đậu trên cột điện kêu chiếp chếp. Biển ở hai bên đường phần lớn đều là nền trắng, bên trên là chữ màu đỏ hoặc màu xanh rất vuông vắn chỉnh tê. Loại hình cửa hàng gồm có tiệm cắt tóc, nhà khách, quán đồ ăn nhanh, quán ăn vặt...

Tô Niệm Tinh vừa đi vừa ngắm phố, thi thoảng còn dừng lại kêu giám sát Lương chụp ảnh cho mình, có vài lúc cô còn đòi chụp ảnh chung với anh, kêu Đại Đao giúp mình chụp.

Trên đường trở về lại vừa vặn đúng giờ cao điểm tan làm nên có rất nhiều xe đạp chạy trên tuyến đường chính, Đại Đao thở dài: "Họ không sợ bị xe đâm hả?"

"Trên đường không có đến mấy chiếc xe hơi thì làm sao mà đâm trúng được chứ?" Tô Niệm Tinh cảm thấy đây là một cơ hội cực tốt để chụp ảnh.
Bình Luận (0)
Comment