Chương 1130: Mọi Người Không Sao Cả Chứ
Chương 1130: Mọi Người Không Sao Cả ChứChương 1130: Mọi Người Không Sao Cả Chứ
Nhưng mấy thằng khốn kia lại phá hỏng tất cả.
Trên đời này không có một thương nhân nào thích đầu tư vào một nơi có tình hình trị an kém hết, đây không phải là lấy mạng ông ta hay sao?
"Mau mau, mau đi đón người với tôi!"
Một tiếng sau thì Trương An Khang tới đồn đón người.
Ngay khi ông ta cho rằng đám người Tô Niệm Tinh sẽ nổi giận đùng đùng, hùng hổ dọa nạt đám cảnh sát, nhưng khi mở cửa lớn ra lại chỉ thấy một cảnh hòa thuận vui vẻ.
Sở trưởng đang xin Tô Niệm Tinh chỉ giáo: "Cô chỉ dựa vào mỗi cái mai rùa này đã có thể bói ra được người mất của rồi sao?"
Tô Niệm Tinh giải thích: "Đây là lục hào kim tiền quẻ chứ không phải mai rùa, tôi còn biết xem tướng mặt và chỉ tay nhưng am hiểu xem chỉ tay nhất."
Cô liếc qua tướng mặt của sở trưởng: "Ông có ba đứa con trai và hai đứa con gái, cha mẹ đều là công nhân viên chức, sống ở nhà ngang."
Sở trường có hơi ngạc nhiên: "Hay thật, vậy mà cô lại có thể đoán đúng thật này, không hổ là thần toán có thể bói ra được 'Liên Xô giải thể "
Ông ta thấp giọng nói: "Cô yên tâm, tôi đã phái cảnh sát đi tìm người mất của rồi, sẽ nhanh chóng lập án thôi."
"Được, vậy cảm ơn ông nhiều." Tô Niệm Tinh thấy ông ta ôn hòa như thế cũng có hơi được thương mà sợ.
Kiếp trước cô cũng đã từng gặp sở trường rồi nhưng không thân thiết bằng người này. Hơn nữa người này ăn mặc còn giản dị như vậy, lúc vừa mới vào đây, cô còn tưởng ông ta sẽ ra vẻ quan cách lắm chứ.
Trương An Khang đẩy cửa đi vào trong, ông ta cười ha ha rồi đi đến bên cạnh đám người Tô Niệm Tinh: "Mọi người không sao cả chứ?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không sao. Máy ảnh của tôi bị cướp trên đường nên tới đồn cảnh sát lấy lười hại. Họ không tìm được chủ nhân của mấy món đồ khác nên tôi đã bói cho bọn họ một quẻ, thế này không tính là tuyên truyền mê tín chứ?”
Trương An Khang nhìn về phía sở trưởng theo bản năng rồi bật cười ha ha: "Không tính, cô không nhận tiền và cũng không kêu bọn họ làm việc xấu, cảm ơn cô đã phối hợp."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn sắc trời: "Chúng tôi vẫn chưa ăn cơm tối nên giờ đi trước đây."
Cô đứng dậy tạm biệt sở trưởng.
Trương An Khang kêu cô đợi một chút đã, ông ta chỉ vào cái máy ảnh rồi nói với sở trưởng: "Trả máy ảnh cho cô ấy đi, cô ấy là thương nhân Hương Giang, mà vụ án này tận nửa tháng mới phán quyết, cô ấy không thể ở lại lâu được như vậy đâu.'
Sở trưởng có hơi khó xử, chiếu theo lệ thường thì phải đợi sau khi vụ án được phán quyết thì tang vật mới có thể được trả về cho chủ cũ.
Trương An Khang nhắc nhở ông ta: "Các ông cứ viết trong báo cáo rằng tang vật là của thương nhân Hương Giang là được, sau này tôi sẽ ký tên cho ông, không khiến ông khó xử đâu."
Đây vẫn là lần đầu tiên sở trưởng làm như vậy: "Có được không đó?"
"Nếu ông làm hỏng vụ đầu tư này thì cấp trên có khả năng sẽ trách tội ông trước đấy." Trương An Khang thấp giọng nhắc nhở ông ta. Sở trưởng không nói gì nữa, chỉ đành kêu ông ta lấy cái máy ảnh đi.
Ra khỏi đồn cảnh sát rồi, Trương An Khang ngỏ ý mời đám người Tô Niệm Tinh đi ăn cơm: "Đã dọa sợ các cô rồi."
Tô Niệm Tinh nở nụ cười với ông ta: "Không sao, cũng không phải là chuyện to tát gì cả, chỉ là một tên cướp mà thôi. Tôi có mang theo nhiều vệ sĩ như thế, lúc thật sự gặp chuyện cũng bớt lo hơn, bản thân chúng tôi tự giải quyết là được. Đã muộn như vậy rồi mà ông còn chưa tan làm, thật sự không tiện quấy rây ông thêm."
Đám người Trương An Khang cũng không tiện cưỡng cầu, nhưng sợ dọc đường lại xảy ra biến cố gì đó nữa nên ông ta vẫn kêu dân cảnh của đồn cảnh sát đi theo từ phía xa.
Lúc một nhóm người Tô Niệm Tinh trở vê cũng không vào quán ăn dùng bữa, tâm này rồi phỏng chừng cũng không còn món nào ngon miệng nữa cho nên bọn họ dự định ghé thăm một tiệm ăn vặt ở gần đấy.
Tuy rằng đã là đêm muộn nhưng đèn đường vẫn còn sáng, tiệm ăn vặt vẫn còn đông khách lắm.
Thường thì ở mấy quán ăn vặt đông khách, đồ ăn cũng không tính là tệ.
Bọn họ vòng vào một cửa hàng như vậy, chủ quán là một đôi vợ chồng, bên trong tiệm bán hoành thánh, còn có cả sữa đậu xanh mà người Bắc Kinh thích uống nhất nữa.
Tô Niệm Tinh kêu chủ quán làm cho mỗi người một phần hoành thánh, cả bánh nướng trong tiệm nữa.
Chủ quán đáp một tiếng rất vang rồi đi làm việc.