Chương 1131: Có Muốn Cược Không
Chương 1131: Có Muốn Cược KhôngChương 1131: Có Muốn Cược Không
Tô Niệm Tinh chớp mắt với mấy người khác, cười bảo: "Ở tiệm này có bán sữa đậu xanh đấy, hay là các chúng ta cược một ván nhé? Nếu ai trong các anh có thể uống được một bát thì tôi sẽ cho người đó năm trăm đồng. Còn nếu các anh không uống hết một bát thì phải mất tôi năm mươi đồng, có muốn cược không?"
Năm vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau.
Giám sát Lương nhìn thực khách xung quanh với vẻ nghi ngờ: "Sữa đậu xanh gì?"
"Chính là thứ mà bọn họ đang uống kia kìa." Tô Niệm Tinh chỉ vào một ông cụ ngồi bên cạnh anh, thứ đó trông giống sữa đậu nành nhưng màu lại là màu đậu xanh.
Thấy ông cụ kia uống ngon như vậy, Đại Đạo hào sảng đáp: "Ông cụ đó uống ngon như thế thì tôi có gì mà không dám chứ! Bà chủ, năm trăm đồng đó, cô cứ đợi mà móc ra đi."
Tô Niệm Tinh nhìn những vệ sĩ khác: "Các anh thì sao? Có muốn cược không?”
Các vệ sĩ liếc mắt nhìn vẻ mặt say mê của ông cụ kia trông giống như đang nếm sơn hào hải vị ấy, bọn họ cũng lập tức gật đầu: "Được chứ, chúng tôi nhất định sẽ uống hết cho mà xem."
"Đúng đó, ngay cả thuốc đông y mà tôi còn có thể uống hết được thì thôi, chỉ là sữa đậu xanh thôi mà, không có gì không uống được hết."
"Cho dù tôi có phải bịt mũi uống thì cũng phải uống cạn!"
Tô Niệm Tinh nháy mắt với giám sát Lương: "Anh có muốn thử một bát không? Chơi chung cho vuil"
Giám sát Lương sảng khoái đồng ý: "Được chứ! Vậy cho anh một bát đi, cũng phải cho anh thắng một lần chứ”"
Tô Niệm Tinh gọi hai bát sữa đậu xanh với chủ quán.
Giám sát Lương nghi ngờ: "Hai bát? Chúng ta có nhiều người như vậy thì phải làm sao?"
"Em sợ lãng phí đó, mỗi người các anh thử một thìa trước đi đã! Nếu có thể uống tiếp được thì gọi một bát cũng chưa muộn!"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng có một loại dự cảm chẳng lành, cả đám đồng loạt nhìn về phía ông cụ kia, nhưng đối phương thật sự đã uống hết rồi, hơn nữa còn không hề gượng gạo một chút nào cả.
Đại Đao hỏi với vẻ không chắc chắn cho lắm: "Là cái bát đó đúng không?"
"Chuẩn rồi!"
Sữa đậu xanh có sẵn chứ không giống mấy món khác cần phải nấu, nên nó nhanh chóng được bưng lên.
Tô Niệm Tinh uống một bát trước, đã rất lâu rồi cô không uống.
Cô cầm cái bát lên húp một hớp nhỏ trước: "Ừm, ngon đấy!"
Sau đó cô ra hiệu cho những người khác cầm thìa lên: "Mỗi người một thìa, chắc chắn muốn khiêu chiến thì hãng uống nhé! Còn không muốn chiến thì coi như thuat"
Đại Đao ra hiệu cho giám sát Lương uống trước.
Giám sát Lương cầm cái thìa lên rồi liếc mắt nhìn Tô Niệm Tinh.
Vừa rồi cô đã uống nửa bát rồi, bộ dáng trông có vẻ rất ngon. Anh cũng múc thử một thìa, còn chưa kịp cho vào miệng đã ngửi thấy một mùi vị đặc biệt rồi, không thể nói rõ được nó là mùi gì nữa, có hơi chua và tanh.
Anh bỏ vào miệng, cảm giác đầu tiên là có hơi đắng, sau đó trong miệng có một vị gì đó quái quái, nuốt xuống rồi, trong cổ họng lập tức có một mùi nước vo gạo trào lên, có thế nào cũng không thể nuốt thêm được nữa mà trực tiếp nhổ ra.
Tô Niệm Tinh nhanh chóng đẩy thùng rác đến bên chân anh, giám sát Lương ho khan vài tiếng mới cảm thấy cái vị đó hơi tan đi.
Đại Đao thấy anh bại trận nhanh như thế mới nói: "Suy cho cùng vẫn là cậu ấm nhà giàu, ăn sung mặc sướng quen rồi, tôi là một tên thô kệch nên chắc chắn sẽ không thành vấn đề đâu."
Tô Niệm Tinh múc một thìa bỏ vào miệng mình, Đại Đao cũng múc một thìa nếm thử. Anh ta đỡ hơn giám sát Lương một chút, lúc anh ta định nôn đã kịp bịt miệng mình lại rồi cố gắng nuốt xuống, sau đó toàn bộ gương mặt đều xanh mét.
Tô Niệm Tinh vỗ tay dựng ngón cái với anh ta: "Lợi hại! Có muốn khiêu chiến hẳn một bát không! Năm trăm đồng đấy, cơ hội ngàn năm có một!"
Đại Đao vội vàng xua tay, một hớp đã là cực hạn của anh ta rồi, một bát còn không phải là đòi mạng anh ta hay sao?
Năm trăm đồng mà thôi, thật ra cũng không có sức hút lớn đến vậy đâu.
Những vệ sĩ khác không dám lên chiến nữa mà hỏi Đại Đao: "Rốt cuộc nó có vị gì thế?"
Sao người khác đều uống ngon như vậy, bà chủ cũng uống rất say mê mà những người khác lại khoa trương như uống phải thuốc độc vậy.
Đại Đao muốn giải thích nhưng anh ta vừa há mồm là cảm giác mắc ói lại trào lên, cho nên chỉ có thể xua tay với vẻ bất lực.