Chương 1132: Món Này Đảm Bảo Ngon Này
Chương 1132: Món Này Đảm Bảo Ngon NàyChương 1132: Món Này Đảm Bảo Ngon Này
Cuối cùng đã có hai vệ sĩ rút lui, không muốn thử nữa, còn hai người khác thì căng da đầu lên thử, kết quả cũng không tốt hơn giám sát Lương bao nhiêu.
Tô Niệm Tinh bật cười ha ha rồi uống hết bát sữa đậu xanh kia của mình: "Các anh không có lộc ăn rồi, hớp đầu tiên rất khó uống nhưng sau khi uống vào sẽ mang theo một mùi thơm rất nhẹ, còn có cảm giác hồi vị vô tận nữa."
Đại Đao nói thẳng: "Chua muốn chết, lợn cợn mà còn nói là thơm nhẹ sao? Bà chủ, vị giác của cô bị hỏng rồi đi? Thứ này thật sự rất khó uống."
Đến bây giờ anh ta vẫn còn cảm thấy ớn đây này.
Vừa vặn hoành thánh và bánh nướng được mang lên, Tô Niệm Tinh ra hiệu cho bọn họ ăn nhanh: "Món này đảm bảo ngon này!"
Những người khác hoàn toàn không dám động đũa, vừa rồi cô cũng nói sữa đậu xanh ngon,'ngon" của cô thật sự không có sức thuyết phục tí nào.
Giám sát Lương thấy mọi người không chịu ăn mới chủ động cầm đũa lên ăn miếng hoành thánh đầu tiên, nước canh trắng thuần như sữa bò, hương thơm đậm đà: "Ngon lắm!"
Những người khác nghe vậy mới lập tức cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Bánh nướng vỏ mỏng nhân nhiều, được nướng vàng giòn, ngoài xém trong mềm, Đại Đao ăn mà không dừng lại được: "Oa, món này ngon đấy, rất giòn!"
Mọi người đã sớm đói lắm rồi, giờ còn gặp được món ngon như thế nên người nào cũng ăn như hổ đói, chỉ riêng bánh nướng đã ăn hơn hai mươi cái rồi. Các thực khách nghe thấy bọn họ nói chuyện không dùng tiếng phổ thông mới tò mò nhìn qua: “Các người từ đâu tới vậy?”
Tô Niệm Tinh vừa cười vừa nói chuyện với đối phương: "Từ Hương Giang tới, vừa rồi bọn họ mới thử sữa đậu xanh nhưng không uống được."
Ông cụ nghe đến Hương Giang lại cảm thấy rất thân thiết: "Rất nhiều du khách từ bên ngoài tới đều không quen uống sữa đậu xanh đâu, cô gái, ngược lại cô rất khác với bọn họ đấy."
Tô Niệm Tinh cười ha ha: "Có lẽ kiếp trước tôi là người Bắc Kinh chăng?"
Có một ông cụ nói với cô: "Sữa đậu xanh phải phối với bánh quấy mới ngon, hay là cô nếm thử đi?"
Vừa rồi Tô Niệm Tinh không nhìn thấy bánh quẩy nên còn tưởng đã bán hết rồi chứ, sau khi nghe vậy, cô lập tức hỏi chủ quán.
Chủ quán cười đáp: "Có chứ, có thể rán luôn."
Tô Niệm Tinh lập tức gọi mười cái.
Rất nhanh, bánh quẩy đã được bưng lên, màu sắc của bánh là vàng đậm, hình thù như chiếc vòng tay, ăn vào vừa giòn vừa thơm: "Món này được đấy, rất ngon."
Lúc này, giá cả ở thủ đô còn thấp, bảy người bọn họ ăn nhiều như thế mà tổng cộng còn chưa đến một trăm đồng. ...
Không nhắc đến bên Tô Niệm Tinh nữa, sau khi Trương An Khang giải quyết xong chuyện của Tô Niệm Tinh lập tức về thẳng sở để tiếp tục làm việc, phải đến rất muộn mới về nhà. Vợ ông ta - Triệu Hồng Mai vẫn chưa ngủ mà đang may quần áo dưới ánh đèn.
Bây giờ quốc gia còn khó khăn, có rất nhiều công xưởng đã bắt đầu không phát nổi tiền lương mà chỉ có thể cấp chứng từ, nên mọi người đều phải sống rất tiết kiệm.
Triệu Hồng Mai nghe thấy động tĩnh mới đặt kim chỉ xuống, đi vào nhà bếp bưng cơm nước ra cho ông ta.
Trương An Khang nghe thấy trong phòng cậu em vợ truyên tới tiếng lách cách mới nhíu mày mở cửa phòng ra: "Sao muộn như vậy rồi mà vẫn chưa ngủ? Lại chơi điện tử phải không?”
Triệu Hồng Lượng cười với ông ta: “Anh rể, không phải chơi điện tử đâu, em đang phát minh đấy, anh không hiểu thì đừng nói lung tung!"
Trương An Khang đã đói đến kiệt quệ rồi nên không rảnh đấu võ mồm với đối phương: "Muộn lắm rồi đấy, ánh sáng cũng không tốt, em để mắt nghỉ ngơi đi, ngày mai lại chơi sau.'
Người sống chung dưới một mái hiên không thể không cúi đầu, Triệu Hồng Lượng chỉ đành đồng ý.
Triệu Hồng Mai bưng cơm nước nóng hổi lên bàn: "Sao lại vê muộn như vậy? Hôm nay có bàn được với thương nhân Hương Giang không?”
"Vừa mới xuống máy bay thôi, nào có bàn được nhanh như vậy?" Triệu An Khang thuận miệng trả lời.
"Mình cảm thấy có hy vọng không?" Triệu Hồng Mai tiếp tục may quần áo: "Tôi nghe nói xưởng sản xuất xe đạp lại đình công rồi đấy, mấy thương nhân Hương Giang kia có bằng lòng đầu tư không?”
"Không nói trước được.' Trương An Khang húp một hớp canh: "Nhưng thương nhân Hương Giang lần này tới có tính cách không tồi, ăn uống ngủ nghỉ đều không cần kinh phí của sở đầu tư chúng tôi mà họ tự mình trả, buổi chiều còn gặp phải tụi cướp giật nhưng họ cũng không la lối mắng mỏ gì cả." Triệu Hồng Mai sợ hết hồn: "Tụi cướp giật á?"