Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1133 - Chương 1133: Nhất Định Không Đoán Ra Được Thân Phận Của Họ Là Gì Đâu

Chương 1133: Nhất Định Không Đoán Ra Được Thân Phận Của Họ Là Gì Đâu Chương 1133: Nhất Định Không Đoán Ra Được Thân Phận Của Họ Là Gì ĐâuChương 1133: Nhất Định Không Đoán Ra Được Thân Phận Của Họ Là Gì Đâu

Trước đấy có một thương nhân Hương Giang gặp phải tay cướp giật đã phải bỏ chạy ngay trong đêm, không chịu đầu tư một xu nào hất.

Trương An Khang kêu bà ta không cần thấy kỳ lạ: "Bọn họ không nói gì cả."

Ông ta cười nói: "Mình nhất định không đoán ra được thân phận của họ là gì đâu?”

Triệu Hồng Mai nghe thấy ông ta nói chuyện thần bí như vậy mới thuận miệng hỏi: "Không phải là thương nhân hay sao? Còn có thân phận gì nữa? Lễ nào là cảnh sát chắc?"

Trương An Khang bật cười: "Đúng là cảnh sát đó, lá gan lá to, còn có một thân toán nữa cơ."

Triệu Hồng Mai dừng bàn tay đang may quần áo lại rồi ngẩng đầu nhìn ông ta: "Thần toán? Là loại thần toán mê tín phong kiến ấy hả?"

Trương An Khang gật đầu: "Nhưng mà cô ta có bản lĩnh lắm, không phải loại thây bói mù rởm đâu. Nghe nói còn từng dự báo được cả Liên Xô giải thể nữa cơ, cũng không biết là thật hay giả nhưng nghe nói ở Hương Giang vô cùng nổi tiếng, chỉ mới tới Hương Giang có hai năm đã kiếm được mấy nghìn vạn rồi."

Triệu Hồng Mai trừng to mắt, còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên cửa căn phòng nhỏ mở ra, Triệu Hồng Lượng phi từ trong ra ngoài, hai bàn tay chống xuống bàn nhìn anh rể của mình: "Mấy nghìn vạn cơ á?"

Trương An Khang giật nảy mình, tiểu tử này lại nghe trộm nữa rồi. Ông ta bực mình nói: "Cục xuất nhập cảnh nói lần này bọn họ mang theo không ít khoản đầu tư đấy, cho nên ý của bên trên là muốn bọn anh nghĩ trăm phương nghìn kế mời bọn họ đầu tư vào nội địa."

Triệu Hồng Lượng đảo tròng mắt, sau đó nắm chặt lấy tay của Trương An Khang: "Anh rể, anh dẫn em đi cùng đi mà, trò chơi của em sắp có tương lai được đầu tư rồi, nói không chừng bọn họ lại thích ấy chứ."

Trương An Khang kêu anh ta đừng quấy rối: "Mấy người này đều là khách sộp cả đấy, còn cái trò chơi tồi tàn đó của em, ai thèm thích hả?"

Triệu Hồng Mai cũng khuyên theo: "Hồng Lượng, anh rể em đang làm chuyện lớn, một mình em chơi điện tử cũng thôi đi, đừng có gây họa cho anh rể em, các nhà xưởng lớn còn đang trông mong vào anh rể em kia kìa."

Triệu Hồng Lượng thấy chị gái xưa nay vẫn luôn thương mình cũng không đứng về phía mình nữa nên chỉ có thể buông tay.

Trương An Khang sợ anh ta làm loạn nên mới giải thích: "Bọn họ đã xác định là muốn đầu tư bất động sản rồi, còn em là trò chơi, ngành nghề không liên quan đến nhau."

"Không phải anh ấy cô ta có mấy nghìn vạn lận sao? Đất cần bán ở Bắc Kinh chúng ta cũng không nhiều, cho dù cô ta có mua hết thì vẫn còn thừa tiền chứ, chẳng qua là anh không muốn giúp em mà thôi." Triệu Hồng Lượng nổi giận đùng đùng đi về phòng rồi đóng sầm cửa lại.

Triệu Hồng Mai thấy em trai hờn dỗi mà có hơi đau đầu, bà ta nói với chồng: "Mặc kệ nó! Ngày nào cũng chỉ biết chơi, nếu không phải bây giờ tìm công việc không dễ thì tôi thật sự đã tống nó ra ngoài rồi."

Trương An Khang cũng không để bụng: "Nếu lần này thật sự có thể đầu tư thành công thì tôi sẽ sắp xếp cho nó vào xưởng, cũng không thể để nó lông bông lang bang mãi được."

Triệu Hồng Mai mỉm cười đồng ý. ...

Sáng ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh tỉnh lại rồi ăn sáng ngay tại khách sạn.

Bữa sáng ở khách sạn được chuẩn bị rất phong phú, vừa có mấy món ăn kèm kiểu Trung, cháo, bánh quẩy, bánh bao mà cũng có cả bánh mì, sandwich kiểu tây nữa, thậm chí ngay cả hoa quả cũng có nốt.

Ăn xong bữa sáng, đám người Trương An Khang cũng đi qua đây.

Ông ta liệt kê ra mười mấy công xưởng cho Tô Niệm Tinh xem qua: "Chỗ này đều là các nhà xưởng lớn nổi tiếng tại thành phố, có thể góp vốn với thương nhân Hương Giang hoặc là trực tiếp mua lại luôn."

Tô Niệm Tinh nhìn con số bên trên, khỏi phải nói là thể loại rất đa dạng, ví dụ như xưởng hóa chất Bắc Kinh, xưởng sản xuất xe đạp hãng Yên, xưởng sản xuất phích nước Bắc Kinh, xưởng đồng hồ Bắc Kinh, máy may hãng Yên...

Giai đoạn huy hoàng nhất của xe đạp chính là những năm tám mươi, còn bây giờ thị trường đã bão hòa rồi, giờ đã là thiên hạ của xe đạp điện, xe máy và xe hơi, đầu tư vào xe đạp chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ.

Máy may cũng thuộc tình trạng tương tự, không cần thiết phải đầu tư.

Về phần xưởng đồng hồ, đồng hồ nước ngoài du nhập vào trong nước rất nhiều khiến đồng hồ trong nước sản xuất không có nổi một chỗ đứng nhỏ nhoi.

Cô chỉ vào xưởng hóa chất Bắc Kinh: "Xưởng này sản xuất cái gì thế?"
Bình Luận (0)
Comment