Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1139 - Chương 1139: Em Thật Sự Muốn Làm Về Trò Chơi Sao

Chương 1139: Em Thật Sự Muốn Làm Về Trò Chơi Sao Chương 1139: Em Thật Sự Muốn Làm Về Trò Chơi SaoChương 1139: Em Thật Sự Muốn Làm Về Trò Chơi Sao

Sở trưởng giơ tay thề thốt: "Tôi chắc chắn sẽ không nói, nếu như tôi đồn ra ngoài thì chính bản thân tôi cũng sẽ gặp rắc rối mà."

Tô Niệm Tinh hơi sững sờ, cuối cùng cô cũng hiểu ra rồi, nội địa không cho phép tuyên truyền mê tín dị đoan, nhất là khi ông ta còn là lãnh đạo đồn cảnh sát, lại càng không thể dẫn đầu làm trái với quy tắc được.

Tô Niệm Tinh đã yên tâm rồi, cô ngỏ ý muốn được gặp mặt em họ của ông ta: "Tôi cần phải xem bói cho em họ ông hoặc là nạn nhân cũng được."

"Nạn nhân thì không có khả năng đâu vì đã mang đi hỏa thiêu rồi." Sở trưởng nói có thể dẫn cô đi gặp em họ mình.

"Nếu như vụ án vẫn chưa phán quyết thì người ngoài thật sự không thể vào gặp, nhưng bây giờ đã phán quyết rồi nên có thể gặp một lần. Cô không phải người nhà nên tôi phải đi chuẩn bị, ngày mai tôi sẽ tới tìm cô sau nhé."

Tô Niệm Tinh gật đầu. ...

Sau khi tiễn sở trưởng đi, Tô Niệm Tinh lại thay một bộ quần áo khác, lúc này, giám sát Lương mới có thời gian nói đến chuyện công ty trò chơi với cô: "Em thật sự muốn làm về trò chơi sao?"

"Đúng rồi, ở trên bàn cơm không phải anh cũng đã nghe thấy rồi sao?" Tô Niệm Tinh nhìn anh với vẻ nghi ngờ: "Sao thế?"

"Anh chỉ cảm thấy Triệu Hồng Lượng đó không được đáng tin cho lắm, trông cứ lấm la lấm lét thế nào, người ta thường nói: Tâm sinh tướng. Trước đó anh ta còn khai cả anh rể của mình ra mà không sợ sẽ hại anh rể mất vụ đầu tư hay sao?

Vừa nhìn đã biết không phải là người tốt rồi?" Giọng điệu của giám sát Lương có hơi cứng rắn.

Tô Niệm Tinh nghi ngờ: “Anh ta có phải người tốt hay không thì có liên quan gì đến em? Em cũng có phải mẹ anh ta đâu?"

Giám sát Lương nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: "Nhân phẩm của anh ta không tốt mà em cũng dùng?”

"Em mở công ty, có tuyển anh ta vào cũng chỉ làm lập trình viên thôi, em chỉ cần đảm bảo lãnh đạo số một, lãnh đạo số hai và tài vụ có nhân phẩm tốt là được. còn nếu như em phải quản cả nhân phẩm của từng nhân viên nhỏ một, vậy em không cần mở công ty đâu mà nên mở đồn cảnh sát luôn cho rồi."

"Em không sợ anh ta giở trò xấu, mang bản gốc trò chơi mà công ty đã vất vả viết ra đi mất hay sao?"

Tô Niệm Tinh phì cười một tiếng.

Vấn đề này đúng là rất nghiệp dư đấy, nó khiến cô nhớ lại một chuyện ở kiếp trước. Khoảng thời gian ấy cô với bạn mình rất mê một bộ phim thần tượng, nam chính trong phim có lập một công ty trò chơi, rồi có một tình tiết là nữ phụ trộm mã trò chơi của công ty, lại còn dùng USB.

Cô bạn gái của nam chính lại học máy tính, hồi đó cô bạn có nói một câu mà cho đến bây giờ vẫn còn nhớ như in.

"Xem phim thần tượng đúng là không thể xem kỹ, mã trò chơi được đặt ở máy chủ, một trò chơi quy mô lớn ít nhất cũng phải có đến bốn, năm máy chủ và chỉ có nhân viên quản lý mới có thể đăng nhập vào, hơn nữa, máy chủ còn dùng hệ thống DOS, lúc coppy chỉ có thể truyên chứ nào có thể dùng USB chứ.”

Tô Niệm Tinh nói lại nguyên văn lời của cô bạn, không sai một ly cho giám sát Lương nghe, sau đó còn nhún vai: "Anh ta chỉ là một lập trình viên bình thường, không thể đăng nhập được vào máy chủ đâu, mà cho dù anh ta có thật sự làm như thế thì cũng sẽ lưu lại nhật ký trên máy chủ, mà anh ta đã ký vào hợp đồng bảo mật rồi, làm thế sẽ đi tù như chơi."

Giám sát Lương hiểu ra rồi.

Tô Niệm Tinh kêu anh không cần lo lắng: "Nhân phẩm của anh ta không được nhưng mắt nhìn và óc sáng tạo lại được thật, nếu em không tuyển anh ta thì anh ta cũng sẽ ra ngoài tự thành lập công ty riêng để làm trò chơi, mà thế là em tự kiếm thêm một đối thủ cạnh tranh cho mình, mất nhiều hơn được nhiều."

Bây giờ lập trình viên làm trò chơi rất ít, hiện tại cũng không phải là ba mươi năm sau. Ở thời buổi này, lập trình viên rất có giá, đặc biệt là lập trình viên chịu làm trò chơi lại càng ít ỏi hơn.

Dù sao thì cũng có rất nhiều phụ huynh cho rằng trò chơi điện tử là không đàng hoàng, cộng thêm đây lại là một nghề mới nữa, trong nước không có đến mấy trường đại học mở chương trình dạy về môn này.

"Là anh nghĩ nhiều rồi."

"Cũng không phải anh nghĩ nhiều đâu. Anh là cảnh sát, lúc chọn người luôn ưu tiên cân nhắc đến nhân phẩm trước. Còn em là thương nhân, em chỉ nhìn giá trị thôi."
Bình Luận (0)
Comment