Chương 114: Đáng Tiếc!
Chương 114: Đáng Tiếc!Chương 114: Đáng Tiếc!
Sau khi ngồi xuống, ông ta nói lại chuyện mình đã bắt được hung thủ ra: "Chính là cái quán mà tôi ăn phải con ruồi rồi về viết một bài báo đăng lên tạp chí ngày trước kia, có rất nhiêu người trẻ tuổi ăn vào đau bụng, sức đề kháng của người trẻ tuổi tốt, chịu qua một đêm là không sao.
Nhưng có hai người già thể chất kém, ăn phải món ăn trong tiệm của ông ta rồi vào ICU nằm luôn.
Người nhà tìm tới tận cửa làm ầm ï phải bồi thường không ít tiền khiến quán ăn của ông ta không mở nổi nữa, cho nên ông ta sinh hận tôi trong lòng, vẫn luôn muốn giết tôi.
Ông ta lại mở hàng chuyên bán mì xe đẩy, chỉ buôn bán vào buổi tối, tay nghề của ông ta lại không tồi, người từng ăn đều nói mỳ xe đẩy của ông ta ngon.
Tôi nghe người khác nói ngon nên mới tới và rồi ông ta bỏ thuốc vào trong bát mì của tôi."
Tay nghề của đối phương tốt là thật, nhưng không vệ sinh cũng là thật. Nếu chủ tiệm có thể làm tốt công tác vệ sinh thì không lo không làm ăn được.
Đáng tiếc!
Bà A Hương thở dài, trên đời này xưa nay luôn là chuyện tốt không ra khỏi cửa còn chuyện xấu thì đồn ngàn dặm.
Châu Hưng Phủ có nhiều người hâm mộ như thế nên chắc chắn việc kinh doanh của quán ăn đó cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, chủ tiệm muốn báo thù ông ta cũng là chuyện có thể hiểu được. Tô Niệm Tinh có hơi tò mò: "Ông đã lén lút giấu thức ăn đi, sau đó mang đi xét nghiệm, như vậy có thể bắt được người sao?"
Loại chuyện này chắc hẳn phải tóm được bằng chứng mới được?
Châu Hưng Phủ lắc đầu: 'Lúc ấy ông ta có bỏ độc và vẫn chưa ném túi giấy gói độc đi, thành phần của hai cái này trùng khớp với nhau, cộng thêm trên gói giấy lại có dấu vân tay của ông ta. A Sir thông qua phỏng vấn đề điều tra đã xác định được nguồn gốc mua độc của ông ta, đối phương cũng đã khai nhận, tiếp theo chỉ đợi tòa án tuyên phán mà thôi."
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm, tay đầu bếp này đúng là đáng ghét: "Vệ sinh thực phẩm quan trọng như vậy, ông ta bận không làm được thì có thể thuê người tới quét dọn cơ mà.
Ông ta hại người còn không biết hối cải, vẫn muốn tìm cơ hội báo thù, đúng là quá xấu xa."
Bà A Hương cũng cảm thấy người đàn ông này hồ đồ đến cực điểm.
Châu Hưng Phủ may mắn nhặt về được một cái mạng lại càng tin tưởng bản lĩnh xem bói của Tô Niệm Tinh hơn nữa, vì thế ông ta trưng cầu ý kiến của cô, mời cô xem cho mình một quẻ nữa: "Tôi làm cái nghề này đắc tội với không ít người, có lòng phòng bị vẫn hơn, cô xem giúp tôi thì tôi mới có thể yên tâm được."
Lời này không thể nghi ngờ gì đã nhắc nhở Tô Niệm Tinh, phải là người thế nào mới hay đắc tội với người khác?
Đương nhiên là người làm nghề mạo hiểm cao rồi.
Cho nên anh Bưu kêu Cường ngốc bảo vệ cô thật ra mục đích cũng giống như Võ Xương Sùng cả thôi, nhưng cứ tiếp tục như vậy, không phải cô sẽ thành phần tử xã hội đen hay sao? Tô Niệm Tinh thu hồi suy nghĩ, tiếp tục xem chỉ tay cho Châu Hưng Phủ.
Vốn còn tưởng trải qua một chuyện như vậy rồi ông ta sẽ thuận buồm xuôi gió nhưng sự thật chứng minh cô đã nghĩ nhiều rồi.
Châu Hưng Phủ nhận thức về bản thân cũng rất rõ ràng, quả nhiên ông ta đã đắc tội với không ít người. Trong hình ảnh này ông ta bị một chiếc xe tông trúng, vốn chỉ là vết thương nhẹ nhưng ai ngờ đối phương lại lùi xe ra sau tông vào ông ta thêm lần nữa, rõ ràng là muốn cán chết ông ta mới thôi.
Tô Niệm Tinh lại thở dài một tiếng: "Ấn đường của ông vẫn phát đen như cũ, họa huyết quang vẫn chưa dứt đâu, xem chừng kẻ thù của ông cũng nhiều lắm đấy."
Châu Hưng Phủ thấy cô bói ra được, ngược lại cũng không còn căng thẳng như trước nữa mà còn có lòng dạ nói đùa với cô: "Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ cầm bút hành văn mà thôi, so với mấy tay giang hồ kia thì thật sự không đáng nhắc tới."
Tô Niệm Tinh nở nụ cười, bỏ qua chủ đề này mà nhắc nhở ông ta đi đường cẩn thận.
Châu Hưng Phủ sững sờ, đi đường cẩn thận?
Lễ nào ông ta sẽ bị xe tông sao?
Bây giờ Hương Giang rất phát triển, lưu lượng người tập trung, dùng ngựa xe như nước để hình dung cũng không hề quá.
Nếu đối phương thật sự muốn tông chết ông ta thì thật sự cũng khó lòng phòng bị.