Chương 115: Ai Ngờ Ông Ta Còn Xui Xẻo Hơn
Chương 115: Ai Ngờ Ông Ta Còn Xui Xẻo HơnChương 115: Ai Ngờ Ông Ta Còn Xui Xẻo Hơn
Ông ta trầm ngâm một lúc rồi quyết định thuê vệ sĩ đi theo phía sau mình, không thể cách quá gần, tránh cho bị đối phương phát hiện, đến khi ấy phải bắt tận tay day tận trán.
Châu Hưng Phủ trả tiền xem quẻ xong bèn vội vàng rời đi.
Bà A Hương nhìn bóng lưng của ông ta mà cảm thán: "Trước đây bà cảm thấy Hà Linh Vân đã đủ xui xẻo rồi, nhưng ai ngờ ông ta còn xui xẻo hơn."
Hà Linh Vân chỉ là nhìn người không rõ, gặp phải một thằng điên mà thôi, nhưng Châu Hưng Phủ này lại đến lắm kẻ thù, bắt hết người này thì vẫn còn có người khác.
Bà A Hương thậm chí còn đùa một câu: "Lần này bắt xong liệu còn có người tiếp theo không nhỉ? Thế là cháu không lo không có mối làm ăn rồi đấy nhé."
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: "Nếu chuyên mục mỹ thực của ông ta chỉ viết thức ăn của quán nào không ngon thì một tác giả ẩm thực như ông ta chắc chắn sẽ bị độc giả đào thải."
Người đọc xem chuyên mục mỹ thực là muốn xem tác giả tiến cử sản phẩm mới chứ không phải xem ông ta làm thẩm phán phê bình quán ăn nào đó không ngon, thi thoảng làm vậy còn được nhưng nếu ngày nào cũng viết thì người đọc sẽ vứt bỏ ông ta dần dần.
Bà A Hương nghĩ ngợi chỉ tiết thấy cũng khá là hợp lý.
Hai người đang nói chuyện thì Hà Linh Vân tới, cô ta vừa mới tan làm, còn chưa ăn cơm đã vội chạy qua đây: "Vừa mới nhậm chưng nên bận đến xoay vòng vòng, trước đây chỉ cần viết một bản thảo thôi còn bây giờ phải dẫn theo hai biên tập nữa, dắt tận tay chỉ bọn họ phỏng vấn, viết bài thế nào, đúng là đau đầu quá đi mất."
Tô Niệm Tinh thấy bụng cô ta vang òng ọc mới kêu cô ta đi ăn cơm trước rồi vê đây nói chuyện sau.
Hà Linh Vân mua một củ khoai lang nước ở sạp khoai lang bên cạnh, vừa ăn vừa hỏi: "Cô đã đọc văn kiện mà tôi đưa hôm qua chưa? Tôi cảm thấy cô có thể xin đi du học trước."
Tô Niệm Tinh sững sờ, đi học á? Nguyên chủ còn chưa học xong cấp hai đây này, xin đi du học cũng phải là học sinh cấp ba chứ? Cô không phù hợp với điều kiện này.
Cô nói lại chuyện mình đã tìm được công ty cho cô ta nghe.
Hà Linh Vân nghe xong toàn bộ quá trình, biết được chỉ là một nhân viên bưng trà nước cũng cảm thấy có hơi lãng phí nhân tài, nhưng nghĩ kỹ lại mà xem, Hương Giang cũng không có công ty huyền học nên cô thật sự chỉ có thể làm một công việc đơn giản mà thôi.
Tô Niệm Tinh lại không cảm thấy có gì đáng tiếc cả: "Bây giờ tiếng Quảng của tôi vẫn còn phải luyện tập nhiều lắm, đợi tôi gom được tiền sẽ mở một quán ăn."
Hà Linh Vân ngạc nhiên: "Quán ăn cũng không dễ mở đâu nha, nếu đồ ăn không ngon thì ngay đến cả tiền thuê mặt bằng cô cũng không trả nổi đâu."
Tô Niệm Tỉnh lại tự tin đầy mình: "Đợi tôi mở quán ăn rồi nhất định sẽ mời cô tới ăn thử, đến khi ấy là cô biết ngay thôi."
Tuy rằng cô chưa nấu được đến mấy bữa cơm nhưng ông nội cô dựa vào ẩm thực mà khởi nghiệp. Ông nội lại thích chém gió, nấu ăn chính là sở trường sinh tồn của ông, cô cũng mưa dầm thấm đất, học được không ít. Món vô cùng khó thì cô có khả năng không biết nhưng làm tiểu long bao chắc chắn không thành vấn đề.
Hà Linh Vân cười bảo: "Được thôi, nếu thật sự ngon vậy đến lúc đó sẽ kêu Châu tiên sinh tới ghé thăm quán cô, chỉ cần có được một câu nói hay từ ông ấy là tiệm của cô sẽ không lo làm ăn không được."
Tô Niệm Tinh cảm thấy vụ kinh doanh này không tồi nên gật đầu. ...
Bà A Hương hỏi Hà Linh Vân có hẹn gặp được Trương Câu Lâm không.
Hà Linh Vân cười khổ: "Đến ngay cả mặt ông ấy mà cháu còn không gặp được nữa là, nghe nói gần đây sức khỏe của ông ấy không tốt, đang nghỉ ngơi ở sườn núi, không muốn gặp khách."
Bà A Hương võ vào vai cô ta: "Không sao, sau này vẫn còn cơ hội, những người khác thì sao?"
Nhắc đến những người khác là trên mặt Hà Linh Vân mang theo vài phần vui vẻ: '[Tuần San Nhanh] tuyên truyền về bọn họ làm tăng thêm danh tiếng cho bọn họ nên bọn họ vui còn chẳng kịp ấy chứ."
Vì để cô ta viết cho hay một chút mà mấy người kia còn xem bói cho cô ta, tuy rằng đều nói mấy từ tốt đẹp như "sự nghiệp có thành tựu" nhưng còn lâu mới bói được chuẩn như Tô Niệm Tỉnh.