Chương 1142: Sao Ông Ta Lại Ở Đây?
Chương 1142: Sao Ông Ta Lại Ở Đây?Chương 1142: Sao Ông Ta Lại Ở Đây?
Mấy người đàn ông kia cũng đã nhìn thấy cô, bọn họ lập tức đi thẳng qua bên đó: "Mấy cô là thương nhân từ Hương Giang tới đúng không? Tôi họ Đoàn, tên là Đoàn Trung Cơ."
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ, Đoàn Trung Cơ?
Đây không phải là ông chủ của Stone Group hay sao?
Sao ông ta lại ở đây?
Đoàn Trung Cơ cũng bắt tay với giám sát Lương sau đó mới giới thiệu người mà mình dẫn tới: "Đây là tổng quản lý, phó tổng quản lý và tổng giám tài vụ của công ty chúng tôi."
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Các ông đến đây là?"
"Các vị đều là người từ Hương Giang tới chắc hẳn cũng biết xu hướng phát triển trong tương lai chính là công nghệ, mà hiện giờ máy đánh chữ của Stone Group chúng tôi đang được bán khắp cả nước, chiến lĩnh đến 70% thị trường trong nước, mức tiêu thụ mỗi năm là một tỷ, mà vốn đăng ký của công ty chúng tôi chỉ có một trăm triệu, đang có dự định lên thị trường Hương Giang, cần rất nhiều vốn..."
Tô Niệm Tinh trừng to mắt, hóa ra bây giờ bọn họ đã bắt đầu đi huy động vốn để lên thị trường rồi sao?
Oa, vận may của cô tốt thật đấy!
Tô Niệm Tinh nhéo tay giám sát Lương một cái rồi nói với bọn họ: "Tôi thấy hơi đói bụng, chúng ta đến nhà hàng vừa ăn vừa nói chuyện được không?” "Được chứ." Đoàn Trung Cơ vội vàng gật đầu.
Tô Niệm Tinh đặc biệt chọn một phòng bao, trong lúc món ăn được chuẩn bị, Đoàn Trung Cơ mới giới thiệu với Tô Niệm Tinh về tình hình công ty bao gồm cả bảng biểu tiêu thụ của công ty cũng lấy ra nốt.
Báo cáo kinh doanh này quả thật rất đáng để tự hào, một chiếc máy đánh chữ có giá năm nghìn nhân dân tệ, lợi nhuận ròng chiếm hơn một nửa, thế này đã khá là kinh người rồi, cho dù là ở thời đại này cũng đã thuộc nhóm công ty đầu tiên được ăn cua.
Sau này, hoạt động chính của công ty sẽ phát triển theo hướng máy in, còn muốn hợp tác chung với công ty nước ngoài, Tô Niệm Tinh cảm thấy phương hướng này đi rất đúng.
Sau khi đọc xong, cô lại đưa cho giám sát Lương, vẻ mặt của anh quanh năm không có biểu cảm gì, rõ ràng không hiểu về máy đánh chữ nhưng diễn xuất của anh lại rất tinh túy, ít nhất thì nhìn qua người bên gối này của cô cũng không thể nhận ra được anh thật sự chẳng hiểu một tí gì cả.
Sau khi cò kè mặc cả một trận, Tô Niệm Tinh đồng ý rót vào Stone Group ba nghìn vạn nhân dân tệ, chiếm 22% cổ phần.
Đoàn Trung Cơ biết được từ chỗ bạn mình rằng có mấy vị thương nhân Hương Giang giàu có đã tới Bắc Kinh cho nên ông ta mới dẫn cấp dưới tới đây chặn người, vốn còn tưởng phải tốn nước bọt một phen nhưng không ngờ lại thành công chớp nhoáng như thế.
Đoàn Trung Cơ đề nghị muốn tổ chức một cuộc họp, đến khi ấy sẽ mời các truyên thông tới đưa tin, như vậy cũng tiện cho ông ta liên hệ với nhiêu thương nhân gia nhập hơn.
Rõ ràng ba nghìn vạn này vẫn chưa đủ để lên thị trường, ông ta cần có nhiều vốn hơn thế nữa.
Tô Niệm Tinh đồng ý sẽ tham gia hoạt động.
Món ăn lần lượt được mang lên bàn, Đoàn Trung Cơ nhiệt tình mời bọn họ dùng bữa, bởi vì đám người Tô Niệm Tinh không uống rượu cho nên những người khác cũng không gọi rượu mà chỉ uống nước ngọt và bàn chuyện công việc....
Ăn cơm xong, đám người Đoàn Trung Cơ rời đi, lúc trước khi rời đi còn thanh toán.
Về đến khách sạn, Tô Niệm Tinh đi tắm nước nóng trước, thay đồ ngủ vào rồi mới chui cả người vào trong chăn.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, là giám sát Lương.
Tô Niệm Tinh đi ra mở cửa, anh cũng đã tắm rồi, còn gội cả đầu nữa, trên người đang mặc đồ ngủ, còn khoác khăn tắm, chỗ này không có mấy sấy nên chỉ có thể lau khô tóc mà thôi. Lúc này, tóc lại bắt đầu nhỏ nước, rơi xuống khăn tắm nên sẽ không làm ướt áo.
"Anh không buồn ngủ hả?"
Tô Niệm Tinh nằm lên giường, giám sát Lương ngồi xuống mép giường bóp chân cho cô: "Hôm nay em đi nhiều như thế, để anh bóp chân cho, như vậy có lẽ sẽ thoải mái hơn."
Tô Niệm Tinh nghiêng người chống bằng một tay, cô quan sát anh: “Anh biết quan tâm người thật đó."
Giám sát Lương chỉnh lại tư thế ngồi rồi đặt chân cô lên đùi mình, nhẹ nhàng mát xa: "Anh cảm thấy ông chủ này có hơi..."
Anh không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung nữa: "Không được nghiêm túc cho lắm." Tô Niệm Tinh bị cách hình dung của anh làm cho buồn cười: "Thà anh nói luôn là trong mắt ông ta chỉ có mỗi tiền đi cho rồi."