Chương 1141: Tôi Nghe Nói Stone Group Đã Phát Minh Ra Máy Đánh Chữ
Chương 1141: Tôi Nghe Nói Stone Group Đã Phát Minh Ra Máy Đánh ChữChương 1141: Tôi Nghe Nói Stone Group Đã Phát Minh Ra Máy Đánh Chữ
Hai mắt giáo viên kia sáng ngời hẳn lên, lập tức mời cô vào trong: "Phía bên chúng tôi có hơn bốn mươi học viện cao cấp lấy đại diện là đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa thành lập viện nghiên cứu ở bên này, chuyên môn nghiên cứu các loại hạng mục, không biết cô muốn đầu tư vào hạng mục gì?"
Tô Niệm Tinh học ngành du lịch và cũng chỉ biết sử dụng máy tính mà thôi nên hoàn toàn không hiểu cho lắm. Người nổi tiếng mà cô biết đến cũng chỉ giới hạn ở Mã Vân, Mã Hóa Đằng, nhưng mấy người này vẫn chưa tốt nghiệp thì phải?
Cô nghĩ ngợi: "Tôi nghe nói Stone Group đã phát minh ra máy đánh chữ?”
Giáo viên cười đáp: "Đúng rồi, bán chạy lắm đấy, nhưng công nghệ càng ngày càng phát triển nên vẫn cần không ngừng tiến bộ."
Ông ta dẫn cô đến viện nghiên cứu của mình và giới thiệu, đáng tiếc là ông ta đã đàn gảy tai trâu vì Tô Niệm Tinh hoàn toàn không thể nghe hiểu ông ta đang giải thích cái gì, giám sát Lương lại càng mù tịt hơn.
Tô Niệm Tinh chỉ đành cảm ơn đối phương rồi sau đó nói lời tạm biệt và rời đi.
Ra đến bên ngoài, đi thêm vài bước nữa là đến Stone Group, lúc này, Stone Group đã là một công ty công nghệ rất trâu bò rồi, chỉ từ mỗi bảng hiệu to đùng bằng chữ đỏ kia thôi là đã có thể nhìn ra được rồi.
Cô dẫn một nhóm người đi vào trong: "Tôi muốn gặp chủ quản của công ty các cô, tôi muốn đầu tư vào công ty này."
Nhân viên tiếp tân hơi sững sờ, quan sát cách ăn mặc của Tô Niệm Tinh một lúc, trông cũng rất có khí thế đấy cho nên cô ta mới vội vàng gọi điện cho thư ký.
"Ông chủ không có ở đây mà đã ra ngoài rồi, nhưng thư ký thì có, mời các cô đợi cho một lúc."
Nhân viên tiếp tân dẫn bọn họ đến phòng họp, thư ký cũng nhanh chóng xuống dưới.
Tô Niệm Tinh đưa danh thiếp cho cô ta, thư ký có hơi ngạc nhiên: "Thần toán"
Ngược lại, anh ta cũng không kinh hãi và hoang mang như Trương An Khang và các cảnh sát, mà phần lớn là ngạc nhiên hơn: "Cô Tô vừa mới nói muốn đầu tư vào công ty chúng tôi?"
"Đúng!" Tô Niệm Tinh gật đầu: "Sản phẩm của công ty các anh bán khá chạy, tôi cảm thấy có giá trị đầu tư. Mà các anh muốn phát triển lớn mạnh thì cũng cần rất nhiều nguồn vốn chứ-"
Sản phẩm của Stone Group bán cũng không tồi nhưng đợi máy in xuất hiện rồi thì máy đánh chữ cũng coi như phế luôn.
Chẳng qua, điều may mắn ở đâu là trước khi máy đánh chữ trở nên lỗi thời cũng được lên thị trường, cho nên không thiếu tiền vốn.
Thư ký gật đầu: "Ông chủ của chúng tôi đã ra ngoài rồi, một chuyện lớn như vậy, một thư ký như tôi cũng không thể tự ý quyết định được, các cô có thể để lại địa chỉ được không, đợi ông chủ về, tôi nhất định sẽ thông báo cho ông ấy."
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Công ty các anh lớn như thế mà ông chủ không có ở đây? Tổng quản lý cũng không nốt à?”"
Thư ký có hơi xấu hổ: "Ông ấy cũng ra ngoài luôn rồi." Người làm chủ không có ở đây nên Tô Niệm Tinh cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Cô chỉ đành dẫn nhóm người giám sát Lương vòng về.
Giám sát Lương thấy cô chán chường mới nắm lấy tay cô: "Em đừng lo lắng, mấy chuyện như đầu tư này không gấp được đâu, phải từ từ."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Cùng lắm thì em đầu tư hết vào bất động sản thôi."
Giám sát Lương buồn cười: "Trước đó em còn muốn đầu tư vào ngành sản xuất mà bây giờ lại muốn đầu tư vào công ty công nghệ, suy nghĩ của em cứ thay đổi xoành xoạch làm anh sắp không theo kịp em rồi đấy."
"Còn không phải em muốn xem thêm vài loại để sau này chúng ta còn dễ chọn hay sao, không nhất thiết cứ phải thắt cổ ở một cái cây." Tô Niệm Tinh vẫn muốn cho mình thêm nhiều sự lựa chọn một chút. Dù sao thì cô cũng không sở trường ở một lĩnh vực nào cả, còn không bằng tìm một công ty có thể lên thị trường vào tương lai, ít nhất thì tương lai cô bán đi cũng sẽ tiện hơn một chút.
Giám sát Lương nở nụ cười: "Được rồi, vậy cứ làm theo ý em đi."
Sắc trời đã không còn sớm, bọn họ bắt xe trở về khách sạn, vừa mới mở cửa đã thấy đứa bé giữ cửa cúi người với cô một cái rồi chỉ vào khu đợi ở bên trong: "Có mấy người đàn ông đã ngôi đợi từ ba giờ chiều đến tận bây giờ đấy ạ."
Tô Niệm Tinh vốn còn tưởng là đám người Trương An Khang nên nghiêng đầu nhìn qua, nhưng không phải, mấy người này đều là đàn ông trẻ tuổi và lạ mặt.