Chương 1145: Để Tôi Nghĩ Thêm Đã
Chương 1145: Để Tôi Nghĩ Thêm ĐãChương 1145: Để Tôi Nghĩ Thêm Đã
Trên đường trở về, ông ta khuyên Tô Niệm Tinh đừng cố chấp như vậy: "Mấy lãnh đạo trong xưởng này đã vất vả vì công xưởng cả một đời rồi, bọn họ chịu mệt chịu khổ, đến bây giờ mà qua cầu rút ván, sa thải hết tất cả bọn họ thì thật sự không được hay cho lắm đâu."
Tô Niệm Tinh hơi ngạc nhiên: "Tiền mà tôi trả đã đủ để các ông trả tiền bồi thường cho bọn họ rồi mà."
"Nhưng bọn họ đã không còn trẻ nữa, còn có cả gia đình cần phải lo, giờ cô trực tiếp sa thải hết bọn họ vậy bọn họ cũng không thể tìm được công việc khác nữa. Qua vài năm nữa là bọn họ có thể nhận lương hưu rồi. Giờ cô giữ bọn họ lại cũng chỉ phát tiền lương chưa đến mấy năm, hà tất phải như vậy chứ?" Trương An Khang nhắc nhở cô.
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ, ngược lại cô cũng không nghĩ đến chuyện này.
Cô hơi nhíu mày trâm tư: "Để tôi nghĩ thêm đã."
Cô phát hiện ra mình thật sự chẳng biết một tí gì về thời đại này hết, hơn nữa, cô còn thấp thoáng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Sau khi nghỉ trưa dậy, sở trưởng qua bên này tìm Tô Niệm Tinh cùng đến trại tạm giam thăm em họ ông ta.
Em họ của sở trưởng tên là Châu Hữu Căn, hơn ba mươi tuổi, có tướng mạo thành thật và chân chất, vẻ mặt anh ta rất tiều tụy, trông cứ như hơn bốn mươi tuổi rồi vậy.
Vẻ mặt của anh ta chán đời, sống đã không còn gì luyến tiếc, trước đấy sở trưởng cũng đã nói với Tô Niệm Tinh là tạm thời ông ta không có dự định nói cho Châu Hữu Căn biết sự thật, sợ cô không bói ra được hung thủ hoặc là bọn họ không thể tìm được hung thủ sẽ lại khiến em họ thất vọng.
Cho nên cũng không thể trách Châu Hữu Căn lại sa sút đến như vậy.
Trông thấy sở trưởng, Châu Hữu Căn hỏi tình hình gia đình với vẻ mặt không có cảm xúc: "Cha mẹ em có khỏe không? Hai đứa nhỏ thế nào rồi? Tú Quyên thì sao?”
Sở trưởng trả lời lần lượt một cách rõ ràng.
Châu Hữu Căn cúi gục đầu: "Bảo Mỹ Quyên chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ."
Sau đó anh ta cũng không nói thêm một câu nào nữa. Tô Niệm Tinh đề nghị được bắt tay anh ta, đại khái là trước đấy sở trưởng đã nói chuyện với viên cảnh sát rồi cho nên anh ta quay đầu qua một hướng khác mà không nhìn bọn họ nữa.
Châu Hữu Căn hơi sững sờ, không hiểu tại sao cô lại muốn bắt tay.
Tô Niệm Tinh không giải thích mà trực tiếp nắm lấy tay trái của anh ta nhưng hình ảnh nhìn thấy lại là người nhà của anh ta.
Cảnh tượng này cũng không nằm ngoài dự liệu của cô một chút nào cả, bởi vì trong phiên tòa đầu tiên, anh ta đã bị phán án tử hình rồi, khả năng thay đổi phán quyết ở phiên tòa thứ hai lại không cao.
Vào thời điểm này, anh ta đã không còn rối rắm muốn biết ai mới là hung thủ giết người chân chính nữa, giờ đây anh ta đã ôm quyết tâm phải chết rồi, nhưng người duy nhất không nỡ buông tay chính là người nhà mình.
Cô nhíu mày nhìn Châu Hữu Căn: "Anh có hận tên sát nhân giết người thật sự không?”
Trong mắt Châu Hữu Căn lóe lên vẻ tàn nhẫn: "Hận! Sao có thể không hận được?"
Anh ta chỉ hận không thể băm đối phương thành trăm mảnh!
"Anh yên lặng nghĩ đến diện mạo của người đó trong lòng đi, nghĩ xem rốt cuộc gã đã giết người thế nào, bây giờ nghĩ ngay!" Tô Niệm Tinh không ngừng giục.
Châu Hữu Căn giật nảy mình, đại khái là quá thành thật cho nên anh ta hoàn toàn không hỏi chi tiết mà sau khi nghe thấy cô nói vậy, anh ta lập tức nhắm mắt lại, vẫn luôn hồi tưởng và nguyền rủa đối phương.
Ước chừng qua khoảng nửa tiếng, thời gian thăm hỏi đã gần hết rồi, Tô Niệm Tinh cuối cùng mới xem chỉ tay cho anh ta, rốt cuộc lần này hình ảnh cũng đã thay đổi.
Một đêm khuya tăm tối, cô gái tan làm muộn về nhà cầm chiếc đèn pin trong tay bước rất nhanh, phía sau truyền tới tiếng chuông xe đạp, cô ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang chậm rãi đi vê phía này, cô ta không khỏi bước nhanh hơn nhưng sợ cái gì thì cái đó tới.
Một con đường rõ ràng có thể dàn hàng đi tận mấy người nhưng chiếc xe đạp của người đàn ông này cứ cố tình đâm thẳng vào cô ta, cô ta xoa đầu gối đau nhức, không dám tranh cãi với đối phương mà thẳng thừng rời đi.
Người đàn ông dựng xe đạp trên mặt đất lên rồi lại đâm thêm phát nữa, cô gái chỉ có thể chạy vào trong ruộng, sau đó người đàn ông vẫn đuổi theo, kéo người vào thẳng ruộng ngô.