Chương 1146: Tội Phạm Bị Truy Nã
Chương 1146: Tội Phạm Bị Truy NãChương 1146: Tội Phạm Bị Truy Nã
Cô gái lớn tiếng kêu cứu nhưng đã vào tâm giờ này rồi, trên đường nào còn có ai nữa đâu.
Người đàn ông bịt miệng cô ta, ghì chặt đến khi cô ta hôn mê bất tỉnh, sau đó bắt đầu giở trò đồi bại, nhưng vì vừa rồi cô gái này đã nhìn thấy diện mạo của gã cho nên gã đã nổi sát tâm giết hại đối phương.
Tô Niệm Tinh buông tay ra rồi gật đầu với sở trưởng.
Sở trưởng nói với Châu Hữu Căn: "Anh về nhé!"
Trên gương mặt của Châu Hữu Căn vẫn còn giữ lại vẻ khao khát đối với cuộc sống, lúc sắp bị cảnh sát dẫn đi, đột nhiên anh ta nói với sở trưởng: "Anh họ, giúp em với, em thật sự không giết người, anh giúp em với."
Giọng nói của anh ta càng lúc càng nhỏ, sở trưởng lau nước mắt: "Nó không có khả năng giết người đâu, lá gan của nó thật sự nhỏ lắm”"
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho ông ta ra ngoài nói chuyện.
Ra khỏi trại tạm giam rồi, cô mới nói lại chân dung hung thủ chân chính cho sở trưởng biết.
Sở trưởng lập tức dẫn Tô Niệm Tinh đến đồn cảnh sát phía đông thành phố. Thời buổi này sử dụng mấy tấm thẻ bằng nhựa trong suốt, có mũi, mắt, miệng, tai, kiểu mặt, mỗi thứ dùng một tấm thẻ, sau đó ghép lại với nhau.
Tô Niệm Tinh ghép ra chân dung dựa theo hình ảnh mà mình đã nhìn thấy.
"Còn có một đặc điểm nổi bật nữa là trên sườn mặt trái của người đàn ông này có vết cào, đó là vết thương do cô gái để lại." Vết cào đó quá sâu, không mất mấy tháng thì hoàn toàn không có cách nào hồi phục. ... Sở trưởng nhìn chân dung này mà dường như nghĩ đến gì đó, lập tức lục tung đống báo trên mặt bàn rồi rút một tờ từ trong chồng báo ra, chân dung trên đó giống y như đúc với của Tô Niệm Tinh cho.
"Người này tên là Vương Kim, gã chính là tội phạm bị truy nã!" Sở trưởng nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ kinh ngạc.
Tô Niệm Tinh cũng hơi ngạc nhiên: "Hả? Tội phạm bị truy nã á?"
Sở trưởng gấp đến quay vòng vòng, còn hai tháng nữa là em họ của ông ta phải lên tòa xét xử rồi, nếu không có bằng chứng hữu lực vậy anh ta sẽ bị phán tội tử hình. Nhưng trong lúc nhất thời, hoàn toàn không thể bắt được tên tội phạm truy nã này.
Sở trưởng gấp đến vò đầu bứt tai rồi hỏi Tô Niệm Tinh: "Có thể bói cho cha mẹ gã được không?”
Tô Niệm Tinh hỏi ông ta: "Cha mẹ gã đối với gã thế nào đã? Có thương gã không?”
Sở trưởng lắc đầu: "Tình cảm với cha mẹ không hòa thuận, họ toàn lơ là việc dạy dỗ gã thôi."
Tô Niệm Tinh nhíu mày: "Bói cho họ cũng không bói ra được gì đâu.'
Cô nghĩ đến một người khác: "Có lẽ người nhà nạn nhân lại được đấy."
Bọn họ mới là người mấu chốt quan tâm nhất đến chuyện hung thủ có thể bị phán quyết hay không.
Sở trưởng có hơi khó xử: "Trước đấy tôi đã đi gặp nhiều lần rồi, họ đều rất đề phòng tôi."
Tô Niệm Tinh có thể hiểu được: "Không sao, họ không biết tôi, tôi có thể đi gặp bọn họ." Sau khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, một nhóm người Tô Niệm Tinh cầm theo địa chỉ mà sở trưởng cho rồi đi thẳng tới nhà của nạn nhân Khang Mai Hoa.
Con gái chết thảm nên hiển nhiên bầu không khí trong nhà họ Khang không tốt, đặc biệt là gia cảnh của nhà Khang Mai Hoa cũng không khá, cha mẹ đều là nông dân, ở nhà còn có một anh trai đang làm thuê ở bên ngoài.
Nhìn thấy một nhóm người Tô Niệm Tinh, rất nhanh trong thôn đã tập trung một nhóm người.
Giám sát Lương công khai thân phận của mình, nói mình là cảnh sát bên Hương Giang, cảm thấy có hứng thú với vụ án này nên tới đây phỏng vấn bọn họ.
Người nhà họ Khang hoàn toàn không bằng lòng nhưng Tô Niệm Tinh lại đề nghị giá phỏng vấn là một trăm đồng, bọn họ đang rất nghèo khó cho nên chỉ đành nhịn đau để chấp nhận phỏng vấn.
Tô Niệm Tinh lại ngỏ ý muốn cha mẹ của nạn nhân hồi tưởng lại tung tích của hung thủ, nghĩ đến gia cảnh hiện giờ của đối phương.
Tuy rằng không hiểu rõ dụng ý của cô nhưng bắt người tay ngắn, một trăm đồng đã tương đương với tiên lương nửa tháng của một công nhân rồi, cho nên mẹ Khang vẫn nhịn đau thương để hồi tưởng.
Tô Niệm Tinh bắt lấy tay bà ta rồi nhanh chóng xác định được địa chỉ chỗ ở hiện tại của Vương Kim, sở trưởng thì đợi bọn họ trên con đường nhỏ bên ngoài thôn.
Trông thấy đám người Tô Niệm Tinh đi ra, ông ta nôn nóng đi tới hỏi: "Thế nào rồi? Có bói ra được không?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Gã đang ở Bắc Kinh, tại một phòng dân của căn nhà số ba phía sau Phan Gia Viên, ông dẫn theo vài người qua đó bắt đi."
Sở trưởng gật mạnh đầu: "Được!"
Ông ta muốn tiễn bọn họ về nhưng Tô Niệm Tinh lại kêu đối phương đi bắt người trước đã: "Chúng tôi sẽ đi dạo thêm ở mấy nơi khác."
Sở trưởng chỉ đành đi trước.