Chương 1147: Tâm Giờ Này Dọn Hàng Hết Cả Rồi
Chương 1147: Tâm Giờ Này Dọn Hàng Hết Cả RồiChương 1147: Tâm Giờ Này Dọn Hàng Hết Cả Rồi
Tô Niệm Tinh và đám người giám sát Lương không đợi xe taxi mà chuyển thành ngồi xe buýt đến gần Hậu Hải.
"Bên này có rất nhiêu tứ hợp viện, vị trí địa lý đẹp, còn là nhà cũ từ thời kỳ dân quốc, trong tương lai cũng có không gian phát triển, chúng ta kêu bên môi giới tìm giúp đi." Tô Niệm Tinh đề nghị.
Giám sát Lương gật đầu: "Được."
Bọn họ đi dạo quanh đó một vòng nhưng không phát hiện ra công ty môi giới bất động sản, cho nên chỉ đành tìm một cửa hàng nhỏ rồi hỏi chủ quán.
Đối phương kêu cô ngày mai qua đây sớm một chút: "Tầm giờ này dọn hàng hết cả rồi."
Lúc này, Tô Niệm Tỉnh mới biết ở thời buổi này công ty môi giới bất động sản hoàn toàn không có tiền thuê mặt bằng mà phải bày sạp ở ngay ngoài đường, thông tin về nhà cửa phòng ốc đều được dùng chữ to viết sẵn rồi kẹp trên dây thừng, trông giống như dây phơi quần áo ấy.
Cảm ơn chủ quán xong, sắc trời cũng đã không còn sớm nữa nên đám người về khách sạn ăn cơm, sau đó là về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Tô Niệm Tinh vừa mới xuống đã nhìn thấy một vài người trẻ tuổi đứng ở cửa khách sạn. Mới đầu cô cũng không để ý đến cho lắm vì tưởng bọn họ đang theo đuổi thần tượng, nhưng mấy người này lại đang nhìn cô, bọn họ chen chúc nhau đến trước mặt cô.
"Cô tô, tôi là Cao Trị học máy tính ở đại học Thanh Hoa, đây là bản kế hoạch của tôi, cô có thể xem qua được không?"
Tô Niệm Tinh vừa mới nhận lấy bản kế hoạch, còn chưa đợi cô hỏi chỉ tiết thì lại có một người khác chen lên: "Cô Tô, cô biết máy tính xách tay không? Tôi muốn làm máy tính xách tay sản xuất trong nước..."
"Cô Tô, cô có biết điện thoại Apple không? Tôi sẽ..."...
Các vệ sĩ bị mấy người này đẩy ra, chỉ có giám sát Lương là vì vẫn luôn nắm tay Tô Niệm Tinh cho nên mới không bị mấy người này xô đi. Đại Đao vội vàng gọi bảo vệ qua đây giữ trật tự.
Tô Niệm Tinh nhận bản kế hoạch của bọn họ rồi sau đó khuyến mấy người này rời đi.
Sau khi lên xe taxi, cô nhìn bản kế hoạch xếp thành chồng, có vài người chỉ có ý tưởng, có vài người lại viết thành bản kế hoạch hoàn chỉnh: "Sao mấy người này lại biết địa chỉ của chúng ta?"
"Có khả năng là vị giáo viên ngày hôm qua đã nói cho họ biết." Giám sát Lương áp dụng biện pháp loại trừ.
Đầu tiên phải loại trừ Đoàn Trung Căn, A Tinh vẫn chưa chính thức ký hợp đồng với Stone Group nên chắc chắn đối phương sẽ không tiết lộ thông tin của cô để kiếm thêm đối thủ cạnh tranh cho mình, lại càng không muốn để xảy ra biến cố gì hơn.
Phía bên sở đầu tư cũng có lý do tương tự, bọn họ càng lo lắng cho các xí nghiệp quốc doanh hơn. Còn bản kế hoạch mà mấy sinh viên này mang tới đều là xí nghiệp tư nhân, không thuộc quyền quản lý của bọn họ.
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi cẩn thận, cảm thấy đúng là có khả năng này.
Bây giờ cô phải đi tham gia cuộc họp cho nên kêu Đại Đao mang mấy bản kế hoạch này về phòng, đợi buổi tối cô trở về sẽ xem sau.
Trong lúc đợi Đại Đao thì đám người Trương An Khang cũng vội vàng chạy qua bên này: "Hôm qua họp đến rất muộn, cô Tô đã suy nghĩ đến đâu rồi?" Tô Niệm Tinh thản nhiên đáp: "Hôm qua tôi mới xác nhận hợp tác với ông chủ của Stone Group, đầu tư ba nghìn vạn vào công ty của bọn họ."
Sắc mặt của Trương An Khang lập tức thay đổi: "Không phải cô Tô muốn đầu tư vào nhà xưởng hay sao?"
"Đúng rồi, nhưng các ông không cho tôi sa thải nhân viên nên tôi rất bị động, con người tôi sợ phiền phức lắm." Tô Niệm Tinh hơi dừng lại rồi nói: "Nhưng tôi vẫn còn ít tiền, ngoại trừ mua một mảnh đất ra thì tôi còn có thể mua thêm một công xưởng nữa, bây giờ giữa xưởng sản xuất xe đạp và xưởng phích nước, tôi chỉ có thể mua một.
Công xưởng của bên nào có thể đồng ý với điều kiện của tôi thì tôi sẽ mua của người đó, còn nếu không được vậy thì bỏ đi."
Đại Đao đi từ trên lâu xuống, Tô Niệm Tinh ngồi vào trong xe taxi, Trương An Khang đi theo phía sau mà đôi mày nhíu chặt lại.
Chiếc xe taxi dừng lại dưới tòa nhà chính phủ, vừa mới xuống xe đã nhìn thấy trước đại viện có một đống người chen chúc, cãi nhau ỏm tỏi, trông như đang gây chuyện vậy.
Mới đầu cô cũng không để bụng cho lắm, thẳng cho đến khi nghe thấy bọn họ hô to "không được sa thải" thì cô mới chợt hiểu ra mấy người này chính là nhân viên của nhà xưởng.