Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1171 - Chương 1171: Cô Thích Kiểu Dáng Thế Nào

Chương 1171: Cô Thích Kiểu Dáng Thế Nào Chương 1171: Cô Thích Kiểu Dáng Thế NàoChương 1171: Cô Thích Kiểu Dáng Thế Nào

Trương Tú Bình cho giám sát Lương xem cái kiểu áo cưới thời cổ đại. Trung Hoa năm nghìn năm lịch sử, mỗi một triều đại lại có một kiểu áo cưới khác nhau, đương nhiên là quyển tranh của bà ta không có khả năng đầy đủ hết được rồi, tất cả đều đã được bà ta thay đổi một chút.

Giám sát Lương lật xem quyển tranh, thấy Tô Niệm Tinh cứ nhìn chằm chằm vào mấy bức tranh thêu kia không rời mắt được mới vội vàng gọi cô qua đây: "Em xem mình thích kiểu nào rồi chúng ta may theo kiểu đó."

Tô Niệm Tinh đi qua đó, kiểu dáng đúng là không tồi thật, chẳng qua cô không thích áo cưới của mình giống y như của người khác, vì thế mới nói với Trương Tú Bình: "Nếu tôi mời bà thiết kế riêng cho tôi và mua lại thiết kế đó vậy có được không?”

Trương Tú Bình gật đầu: "Đương nhiên có thể rồi, cô thích kiểu dáng thế nào?"

Tô Niệm Tinh lật xem mấy cái áo cưới kia, áo cưới triều Hán lấy màu đen làm chủ, màu đỏ làm nền, thế này tuyệt đối không được. Áo cưới triều Đường thì nam đỏ nữ xanh lục, thế này cũng không được nốt. Triều Tống trên cơ bản chỉ là hơi thay đổi từ kiểu từ triều Đường, còn triều Minh thì là phượng quan hà phí.

Tô Niệm Tinh nhìn chằm chằm vào bộ đồ đó: "Tôi không thích tay áo rộng như vậy, có thể đổi thành tay hẹp được không?"

"Được." Trương Tú Bình lập tức lấy sổ ra ghi.

"Kiểu nam cũng không đẹp cho lắm, bà có thể thiết kế ra phi ngư phục màu đỏ, phần hông bó lại để tôn dáng hơn, như thế trông vô cùng ngầu." Tô Niệm Tinh chớp mắt.

Trương Tú Bình cũng có kiểu dáng của phi ngư phục nhưng không có màu đỏ thuần, mà chỉ có màu đỏ đậm.

Giám sát Lương nhìn người đàn ông trong bức hình, tay cầm bảo đao, đúng là uy phong lẫm liệt, trông rất uy võ thật! Hóa ra cô thích kiểu này sao?

"Áo cưới của nữ phải giống với kiểu nam, hoa văn phải đồng nhất." Tô Niệm Tinh tiếp tục đưa ra yêu cầu: "Phải tôn dáng, đằng sau phải có áo choàng thật dài, lúc đi chúc rượu có thể thoải mái cởi ra."

Trương Tú Bình gật đầu: "Được."

"Thời tiết ở Hương Giang nóng nực cho nên áo choàng đừng dày quá.' Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi một chút rồi dặn đối phương.

"Còn gì nữa không?" Trương Tú Bình hỏi tiếp.

Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Hết rồi, đợi bà thiết kế xong thì gọi điện thông báo cho tôi, đến khi đó sẽ có người qua đây lấy."

Bàn về áo cưới xong, Tô Niệm Tinh lại nhắc đến một chuyện khác: "Tôi dự định tạo ra một bộ hí phục để tham gia quay phim ghi hình, mà tôi thích đeo trang sức của Miêu tộc, bà có thể làm ra một bộ đồ phù hợp với chúng không?”

Trương Tú Bình gật đầu: "Được chứ, khi nào thì cô cần?”

"Tháng sáu có được không?" Tô Niệm Tinh hỏi.

"Được, nhưng cô phải nhanh chóng xác định kiểu dáng thì tôi mới có thể may nhanh được." Trương Tú Bình nhắc nhở cô.

Tô Niệm Tinh gật đầu: "Được, đến khi đó tôi sẽ kêu người qua đây lấy."

Sau khi bàn xong, Trương Tú Bình lấy bảng giá ra: "Bởi vì là hàng đặt làm nên phải đặt cọc 50%."

Thời buổi này thêu thùa may vá không tính là đắt, hàng thiết kế theo yêu cầu là một trăm, áo cưới sau khi làm thành là năm nghìn. Còn hí phục mà Tô Niệm Tinh cần là hai nghìn. Theo như Trương Tú Bình nói thì mẫu áo cưới này ít nhất phải may nửa năm.

Tô Niệm Tinh chỉ vào tác phẩm [Nhất chi độc tú] mà bà ta đã thêu xong có màu sắc sáng ngời đẹp mắt, lại có sự thay đổi của quang ảnh, tính nghệ thuật rất rõ ràng. Giọt sương trên lá sen lại càng trong suốt long lanh giống như giọt nước thật vậy. Nhìn từ đằng sau lại ra một bức tranh hoa sen khác, hoàn toàn khác với bức ở mặt kia.

"Bức này được thêu không tồi, bao nhiêu tiền vậy?"

"Bức này do hai thợ may thêu trong bốn tháng, giá bán hai nghìn đồng." Cái giá này không rẻ.

Một tác phẩm thêu rất thử thách kỹ thuật của thợ may.

Tô Niệm Tinh nhìn về phía giám sát Lương: "Chúng ta tới Bắc Kinh cũng không thể không mang gì về, còn không bằng mua bức tranh này về tặng ông ngoại anh, tốt xấu gì thì ông cũng đã cho anh ba nghìn vạn mà."

Giám sát Lương sững sờ: "Tặng ông anh tranh thêu á?”

"Cái này có liên quan gì đâu? Chúng ta còn định đến Tứ Xuyên nên đặc sản ở Bắc Kinh cũng không tiện mang theo cùng. Nhưng mấy bức tranh thêu này lại không hỏng, quà quý giá là được mà." Tô Niệm Tinh nhắc nhở anh: "Ông ngoại anh có tư tưởng truyền thống, ông chắc chắn sẽ thích tranh thêu thôi."
Bình Luận (0)
Comment