Chương 1172: Tại Sao Còn Tới Tìm A Tỉnh Nữa
Chương 1172: Tại Sao Còn Tới Tìm A Tỉnh NữaChương 1172: Tại Sao Còn Tới Tìm A Tỉnh Nữa
Giám sát Lương nghĩ lại thấy cũng đúng: "Không thể chỉ mua cho mỗi mình ông ngoại anh được, mua cho dì cả, dì hai và dì ba mỗi người một bức đi"
Tô Niệm Tinh nhìn về phía Trương Tú Bình, bà ta có hơi khó xử: "Bức này không có hàng tồn mà đều là đặt làm hết, tác phẩm này vẫn luôn được đặt triển lãm ở ngoài này như hàng mẫu."
Đương nhiên cũng bởi vì cái giá quá đắt cho nên người bình thường không thể mua được.
Giám sát Lương nhìn về phía những tác phẩm khác, tuy rằng không phải là tam dị tú hai mặt nhưng mũi thêu cũng không tồi, vì thế anh mua cho mỗi một vị trưởng bối một phần, và mua quạt cho Nhã Tĩnh.
Tô Niệm Tinh mua khăn tay và túi tiền cho các hàng xóm, nữ thì tặng khăn tay còn nam thì tặng túi tiền, bởi vì diện tích nhỏ nên chỉ có thể thêu hoa hoặc trúc...
Sau khi thanh toán xong, văn phòng sẽ chuyển hàng đến khách sạn cho bọn họ.
Vật phẩm khá lớn chính là bình phong tam dị tú hai mặt tặng cho ông ngoại, vì bọn họ phải tới Tứ Xuyên nên giám sát Lương dự định sẽ ủy thác vận chuyển về Hương Giang: "Đến khi ấy kêu Nhã Tĩnh ra bến tàu nhận hàng vậy."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Được đó."
Về đến khách sạn thì dân cảnh ở khu Triều Dương lại tìm tới cửa: "Cô Tô, mong cô giúp thêm một việc nữa." Tô Niệm Tinh nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ.
"Chúng tôi đã tìm được cha mẹ của Kim Bảo rồi nhưng bọn họ nói cậu bé không phải con đẻ, trước khi cậu bé đi lạc bọn họ đã phát hiện ra nhóm máu không giống nhau, cho nên bây giờ chúng tôi muốn nhờ cô bói ra cha mẹ ruột của cậu bé."...
Tô Niệm Tinh bị lời nói của anh ta làm cho kinh hãi thật lâu vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh: "Không phải con đẻ, vậy là bế nhầm từ bệnh viện hay là đã xảy ra chuyện gì khác?"
Dân cảnh vừa mới biết được tin này đã vội vàng chạy tới đây vì sợ Tô Niệm Tinh đi mất, thấy cô có hứng thú với vụ này, anh ta mới giải thích đầu đuôi ngọn ngành một lần.
Cha mẹ của Kim Bảo biết được cậu bé đã được cảnh sát tìm thấy, vốn dĩ đã không cần đứa con này rồi nên họ bảo dân cảnh đưa cậu bé đến viện phúc lợi.
Dân cảnh nói với bọn họ nếu không tới nhận con về thì cảnh sát sẽ tố cáo bọn họ tội bỏ con, lúc này, cha của Kim Bảo mới ngồi xe hơi đến Bắc Kinh, hai nơi cách nhau không tính là xa, cũng chỉ khoảng hai tiếng đồng hồ là tới nơi.
Năm Kim Bảo được bốn tuổi thì bọn họ phát hiện ra nhóm máu của con trai không đúng, vốn còn muốn tìm tới bệnh viện tính sổ nhưng con trai đã mất tích rồi nên chuyện này cứ vậy mà cho qua.
Giám sát Lương nghe thấy mà cảm thấy hơi lạ lùng: "Nếu thật sự là bế nhầm vậy trực tiếp tới bệnh viện không phải là xong rồi sao? Tại sao còn tới tìm A Tinh nữa?"
"Không phải cô ấy xem bói rất chuẩn hay sao? Nếu thật sự là y tá bế nhầm vậy toàn bộ trẻ em được đẻ ra ở bệnh viện đó đều phải kiểm tra lại một lượt, lượng công việc này thật sự quá lớn." Dân cảnh thở dài một tiếng.
"Cặp cha mẹ kia đã nói rõ là không cần Kim Bảo rồi, bọn họ muốn tìm lại con của mình cho nên chúng tôi muốn tốc chiến tốc thắng, chuyện này kéo dài cũng sẽ không tốt với cậu bé, Kim Bảo cũng không thể ở đồn cảnh sát mãi như vậy được.'
Lúc này, nhà nào cũng khó khăn, cũng không thể kêu cảnh sát dẫn cậu bé về nhà nuôi được.
Tô Niệm Tinh nở nụ cười với giám sát Lương: 'Không sao, để em đi xem, dù sao thì bây giờ em vẫn còn quẻ chưa dùng hết mà."
Giám sát Lương gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Vì thế một nhóm người lại tới đồn cảnh sát.
Trong văn phòng, Kim Bảo ngồi trên ghế với vẻ mặt không có cảm xúc, thi thoảng lại trộm nhìn về phía cha mình.
Cha của Kim Bảo ngồi ở một chỗ cách cậu bé hơn ba mét, không có một lúc nào chịu lại gân, cứ như thể đứa trẻ này không có một chút quan hệ gì với anh ta vậy, thi thoảng con mắt của anh ta lại rơi lên chân Kim Bảo, trong mắt lóe lên vẻ ghét bỏ rồi lại nhanh chóng rời đi.
Tô Niệm Tinh đẩy cửa đi vào trong, cha của Kim Bảo đứng bật dậy nói với dân cảnh: "Đồng chí cảnh sát, tôi có thể đi được chưa? Nhà tôi có bốn đứa con còn đang đợi tôi nuôi kia kìa. Lần này tôi ra ngoài quá lâu, người nhà ở lại sẽ không yên tâm."