Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1195 - Chương 1195: Chỗ Nào Cũng Không An Toàn Bằng Nhà

Chương 1195: Chỗ Nào Cũng Không An Toàn Bằng Nhà Chương 1195: Chỗ Nào Cũng Không An Toàn Bằng NhàChương 1195: Chỗ Nào Cũng Không An Toàn Bằng Nhà

Sắc mặt của Lâm Kiến Quốc xanh mét, lại ngại vì đối phương là vợ của cấp trên của mình, không tiện đắc tội người ta nên chỉ có thể cúi người xin lỗi người đàn bà đó, nhưng lại không có một câu nào là chịu thừa nhận con gái mình đã làm sai.

Nhưng hành động này đã chọc giận Đào Đào, cô ta tức giận vung tay áo, chạy thẳng lên tầng.

Giám sát Lương và Tô Niệm Tinh có hơi lúng túng, họ đứng ở bên cạnh cổng không biết có nên đi vào hay không.

Nhưng ở nơi này vẫn có vài người hàng xóm khá là sáng suốt, lòng áy náy nổi lên, bọn họ kéo người đàn bà vừa mới lên tiếng kia lại rồi nói vài câu với Lâm Kiến Quốc, sau đó tự tản đi.

Lâm Kiến Quốc thở dài một tiếng đây mệt mỏi, vừa định đi ra ngoài hút điếu thuốc cho thoáng khí thì lại bắt gặp giám sát Lương và Tô Niệm Tinh.

Anh ta hơi sững sờ, sau đó lập tức mừng rỡ ra mặt: "Sao hai người lại tới đây?"

Nhìn vị trí mà hai người đứng cũng đoán ra được có khả năng họ đã nhìn thấy rồi, anh ta xoa tay với vẻ quẫn bách: "Để mọi người chê cười rồi."

Giám sát Lương lắc đầu: "Không sao! Chúng tôi tới Thâm Quyến có vài chuyện không hiểu cho lắm nên muốn nhờ anh giúp ấy mà."

Lâm Kiến Quốc lập tức nở nụ cười: "Được chứ, nào, vào nhà ngồi đi đã."

Anh ta đi đằng trước dẫn đường, một nhóm người Tô Niệm Tỉnh đi theo anh ta lên tầng. Bên này là khu tập thể gia đình cảnh sát, các gia đình đều ở nhà phúc lợi mà đơn vị phát cho, diện tích chỉ hơn sáu mươi mét vuông, một nhà ba người sinh sống, đủ các loại vật phẩm sinh hoạt chất đống lại với nhau khiến căn nhà trông có hơi chật chội.

Lâm Kiến Quốc mời người vào trong phòng khách rồi hô to một tiếng vào trong phòng: "Đào Đào! Mau ra xem là ai tới này."

Anh ta cầm phích nước nóng lên pha trà, sau đó cười ha ha, bảo: "Sao các cậu không gọi một cuộc tới trước, để tôi ra nhà ga đón các cậu. Ở đây loạn lắm, đồ đạc không bị trộm gì đấy chứ?"

Anh ta đang nói vụ lần đầu tiên giám sát Lương tới Thâm Quyến đã bị trộm hết toàn bộ của nả.

Giám sát Lương đặt quà cáp mang tới lên trên mặt bàn rồi giải thích với anh ta: "Chúng tôi ngồi máy bay từ Tứ Xuyên qua đây mà."

Lâm Kiến Quốc chợt hiểu ra: "Sao lại chạy tới Tứ Xuyên vậy?"

Sau đó anh ta mới chợt nhớ ra Tô Niệm Tinh là người Tứ Xuyên bèn cười ha ha: "Hai người tính kết hôn nên qua đây thăm cha vợ đúng không?”

Giám sát Lương hơi sững sờ, sau đó lắc đầu nói không phải: "Cô ấy đến Tứ Xuyên làm từ thiện, dự định xây một trường học ở bên đó để giúp đỡ rất nhiều nữ sinh được đi học."

Lâm Kiến Quốc liếc mắt nhìn Tô Niệm Tinh mấy lần với vẻ nghiêm túc rồi bật ngón cái với cô: "Đại sư quả nhiên có phong phạm."

Đúng lúc này, Đào Đào đi ra khỏi phòng, có lẽ là vừa mới khóc nên mắt của cô ta vừa đỏ vừa sưng, trông thấy Tô Niệm Tinh và giám sát Lương, cô ta vội vàng nặn ra một nụ cười: “Sao hai người lại tới đây vậy ạ?”

Nói rồi, cô ta mới phát hiện ra câu này của mình nghe có vẻ giống như muốn đuổi khách nên vội vàng giải thích: "Nhất định phải ở lại đây ăn cơm đấy nhé, bây giờ em đi chợ ngay."

Lâm Kiến Quốc móc hai mươi đồng từ trong túi ra đưa cho cô ta: "Mua nhiều đồ ngon vào nhé."

Đào Đào nhận lấy.

Giám sát Lương và Tô Niệm Tinh cũng không từ chối.

Giám sát Lương hỏi Lâm Kiến Quốc rằng có phải anh ta đã bị điều chuyển công tác rồi không?

Lúc này, Lâm Kiến Quốc mới nói rõ ràng đầu đuôi sự việc.

Vì đi tìm Đào Đào mà anh ta đã chậm trễ rất nhiều công việc, cấp trên rất bất mãn về anh ta cho nên mới điều anh ta sang một vị trí nhàn nhã hơn: "Tôi mới hơn bốn mươi tuổi, đang là tuổi tráng niên, làm công việc này thật sự chẳng có một chút nghĩa lý gì cả."

Trong cuộc sống cũng không phải tất cả mọi chuyện đều vẹn toàn, tìm được con gái dường như có thể hạnh phúc một đời, nhưng đó là chuyện cổ tích chứ không phải hiện thực.

Tô Niệm Tinh không nhịn được mà nổi lòng đồng cảm: "Tôi vừa mới nghe được lời bàn tán từ miệng bọn họ, thế anh có dự định đưa Đào Đào đến nơi khác sinh sống không?"

"Chỗ nào cũng không an toàn bằng nhà." Lâm Kiến Quốc cũng muốn bảo vệ con gái nhưng nơi này mới là nhà của Đào Đào. Chứ còn về nông thôn, mấy lời đồn thổi vớ vẩn ấy sẽ chỉ có nước nhiều hơn, hơn nữa, anh cả và chị cả của anh ta cũng sẽ có ý kiến.

Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi: "Tôi cảm thấy tính cách của Đào Đào rất mạnh mẽ, hay là làm việc cho tôi nhé? Vừa vặn tôi đang thiếu một trợ lý."
Bình Luận (0)
Comment