Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1198 - Chương 1198: Chỉ Cần Anh Có Việc Cần Thì Tôi Nhất Định Sẽ Bói Cho Anh

Chương 1198: Chỉ Cần Anh Có Việc Cần Thì Tôi Nhất Định Sẽ Bói Cho Anh Chương 1198: Chỉ Cần Anh Có Việc Cần Thì Tôi Nhất Định Sẽ Bói Cho AnhChương 1198: Chỉ Cần Anh Có Việc Cần Thì Tôi Nhất Định Sẽ Bói Cho Anh

Võ Xương Sùng thấy cô muốn đi: 'Vậy tôi sẽ liên lạc với người ta giúp cô."

Tô Niệm Tinh vẫn luôn nhờ anh ta giúp đỡ nên có hơi ngại: "Lần này cảm ơn anh nhiều lắm, anh có việc gì cần xem bói không?”

Tạm thời thì Võ Xương Sùng thật sự không có gì cần xem cả: "Tôi nghe nói bây giờ một quẻ của cô khó cầu lắm, tôi muốn lấy lòng cô trước để sau này lúc nào cần sẽ tới tìm cô xem bói sau, lúc đấy làm ơn đừng từ chối tôi đấy nhé."

Tô Niệm Tinh đảm bảo với anh ta: "Chỉ cần anh có việc cần thì tôi nhất định sẽ bói cho anh.”

Võ Xương Sùng cười bảo: "Vậy chúng ta chốt đấy nhé?"

Tô Niệm Tinh đập vào tay anh ta, Võ Xương Sùng lại bổ sung thêm: "Đến khi ấy tôi cũng sẽ đi cùng cô, vừa vặn tôi cũng muốn xem quy tắc đấu giá, tôi muốn mở rộng quy mô của xưởng chứ nhà xưởng hiện tại vẫn nhỏ quá, chỉ là tài chính không được dư dả cho lắm, phải đợi thêm hai năm nữa."

Tô Niệm Tinh hiểu rồi, anh ta muốn tìm hiểu quy trình đấu giá một chút để sau này làm ra dự tính sau.

Cô gật đầu: "Được."

Võ Xương Sùng nhanh chóng giúp cô liên hệ với cán sự của cục quản lý đất đai, sau khi khảo sát thực địa xong mới thấy, bên này đúng là rất hoang vu, xung quanh chỉ có mỗi nhà dân.

Giám sát Lương nhìn mà có hơi không yên lòng: "Xây dựng công xưởng ở nơi này có đảm bảo an toàn không?”

Cho đến bây giờ, anh vẫn còn thấy sợ về tình hình trị an ở Thâm Quyến. Anh từng nghe Lâm Kiến Quốc nói chuyện trộm cắp trên đường nhiều vô số kể, nhất là khi Thâm Quyến còn là một chỗ vàng thau lẫn lộn, người từ bên ngoài tới vô cùng nhiều.

Võ Xương Sùng nhắc nhở bọn họ: "Muốn xây dựng xưởng ở bên này nhất định phải quản lý xưởng nghiêm một chút. Cô còn làm xưởng thực phẩm nữa, ngoại trừ bảo vệ ra thì trong mỗi một phân xưởng hãy cố gắng hết sức bớt tuyển công nhân nam cho tránh xảy ra chuyện."

Nói về chuyện này, anh ta cũng coi như có kinh nghiệm. Đừng thấy xưởng điện tử cần công nhân nam hơn công nhân nữ nhiều, nhưng Võ Xương Sùng thà đi tuyển công nhân nữ còn hơn.

Công nhân nữ tỉ mỉ, hơn nữa bớt gây chuyện, rất yên phận. Còn công nhân nam cứ đến giờ nghỉ là sẽ ra ngoài đi dạo, có vài tên đàn ông còn thích uống rượu và đánh nhau với người khác, xảy ra chuyện rồi công xưởng lại phải đi bồi thường. Anh ta làm ăn cho nên sợ nhất chính là đền tiền.

Tô Niệm Tinh gật đầu ghi nhớ.

Rất nhanh đã đến ngày đấu giá, một nhóm người Tô Niệm Tinh trình tư cách được mời rồi dẫn một nhóm vệ sĩ đi vào hội trường.

Tuy rằng chỉ có bốn mảnh đất nhưng công ty tham gia đấu giá cũng không ít.

Võ Xương Sùng liếc mắt nhìn xung quanh, anh ta tới bên này đã hơn một năm rồi nên cũng quen biết không ít người làm ăn, trông thấy người quen là chào hỏi đối phương.

"Người đàn ông mặc đồ màu xanh ngồi hàng hai trước mặt cô kia chuyên làm về bất động sản, anh ta cần đất thổ cư nên sẽ không tranh đất công nghiệp với cô đâu."

"Người phụ nữ mặc đồ màu tím ngồi vị trí thứ ba bên tay phải cô kia có ngân hàng Công Thương làm chỗ dựa, trong tay có tiền, phỏng chừng cũng nhìn trúng đất thổ cư."

Anh ta liếc mắt nhìn ra đằng sau, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi: "Hỏng rồi, lần này cô gặp phải đối thủ cạnh tranh rồi."

Tô Niệm Tinh nghi ngờ.

Võ Xương Sùng ra hiệu cho cô nhìn người đàn ông ngồi ở hàng cuối cùng phía bên phải: "Đó là ông chủ xưởng than, thích đấu giá đất nhất, cho dù là đất công nghiệp hay là đất thổ cư thì ông ta đều thích đấu, cô phải cẩn thận đó.

Tô Niệm Tinh nghiêng đầu liếc mắt nhìn, thẳng cho đến khi Võ Xương Sùng nói đối phương mặc áo POLO màu đỏ thì cô mới khóa chặt được mục tiêu, ngoại hình không bắt mắt, mặt còn hơi mập.

"Ôi, cô đừng nhìn chằm chằm vào người ta như thế, vô phép lắm đấy." Võ Xương Sùng lại mắc chứng ngại ngùng, lén quan sát là được rồi chứ sao cứ nhìn chằm chằm vào người ta như vậy.

Tô Niệm Tinh thu hồi tầm mắt: "Ông ta sắp mất một khoản tiền lớn rồi.

Võ Xương Sùng trừng to mắt rồi quay đầu liếc mắt nhìn mấy lần, khi va chạm tầm mắt với đối phương, anh ta nhanh chóng thu tâm nhìn lại, nghiêng đầu hỏi Tô Niệm Tinh: "Cô nói thật chứ?"

"Đương nhiên rồi! Ông không tin vào bản lĩnh của tôi soa?" Tô Niệm Tinh hỏi với vẻ thản nhiên.
Bình Luận (0)
Comment