Chương 1199: Sao Có Khả Năng Chứ
Chương 1199: Sao Có Khả Năng ChứChương 1199: Sao Có Khả Năng Chứ
"Nhưng cô chưa xem chỉ tay cho ông ta cơ mà?" Võ Xương Sùng chỉ từng nhờ Tô Niệm Tinh xem bói hai lần. Lần đầu tiên, rõ ràng Tô Niệm Tinh có nói mình không biết xem tướng mặt, xem chỉ tay sẽ chuẩn hơn. Lần thứ hai, cô xem tướng mặt đã giỏi hơn rồi nhưng khi xem cho anh ta lại vẫn xem chỉ tay.
Tô Niệm Tinh bình tĩnh đáp: "Bây giờ tôi có thể xem chuẩn rồi, hơn nữa, tướng mặt của ông ta còn rõ như thế"
Võ Xương Sùng không hiểu kỹ thuật xem tướng mặt mà chỉ nghiêng đầu hỏi: "Cô có định nhắc nhở ông ta không?”
Tô Niệm Tinh theo bản năng trả lời: "Sao có khả năng chứ?"
Mỗi ngày cô phải gặp nhiều người như thế, nếu người nào hao tài mà cô cũng phải đi nhắc nhở vậy còn không phải sẽ mệt chết hay sao?
Hơn nữa, chỉ là hao tài mà thôi chứ không phải chết người, không cần thiết phải nhúng tay vào.
Võ Xương Sùng lại có hơi đăm chiêu.
"Lẽ nào anh muốn qua đó nhắc nhở ông ta sao?" Tô Niệm Tinh nói một câu chọc thủng suy nghĩ của anh ta.
Võ Xương Sùng cũng không có gì mà không thể thừa nhận: "Ông ta giàu có như vậy, nếu tôi có thể kết bạn với ông ta vậy sau này chuyện làm ăn của tôi chắc chắn sẽ càng ngày càng lớn."
Tuy rằng trên thương trường không có cha con nhưng đầu tư cho nhau cũng rất thường thấy, đặc biệt là trong tay ông chủ xưởng than còn có nhiều tiền mặt nhất. Tô Niệm Tinh lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: "Nhưng chưa chắc ông ta đã tin anh đâu."
Võ Xương Sùng cắn răng: "Cứ phải thử mới biết được, nếu bây giờ tôi nói mà ông ta không tin, vậy đợi khi ứng nghiệm rồi ông ta sẽ nhớ đến tôi, đến khi ấy...
Tiếp theo đó cũng không cần nói thêm nữa, Võ Xương Sùng chỉ ra đằng sau: "Cô đích thân đi nói hay là tôi nói giúp cô đây?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu, cô đã sớm bước qua giai đoạn chủ động tìm việc làm ăn rồi, chỉ cần cô muốn là ngày nào cũng sẽ có người tới tìm cô xem bói, cho nên hà tất phải chủ động chào hàng để khiến người chán ghét chứ.
Võ Xương Sùng chỉ đành xung phong nhận việc đi chào hàng.
Giám sát Lương ngồi ở một bên khác của Tô Niệm Tinh, thấy từ sau khi vào hội trường hai người họ cứ thì thâm miết mà có hơi tò mò: “Anh ta đi đâu vậy?"
Tô Niệm Tinh đè thấp giọng nói lại chuyện vừa rồi cho anh nghe.
Giám sát Lương quay đầu nhìn Võ Xương Sùng, đối phương đã ngồi xuống bên cạnh ông chủ xưởng than kia: "Anh ta không sợ bị đánh hả?"
Trong một hội nghị lớn như thế lại nhắc nhở đối phương sắp hao tài, thế này có khác gì đi nguyên rủa đối phương đâu?
Người làm ăn chú trọng vào phong thủy, mà đây là tự tìm xui xẻo chứ còn gì nữa.
Tô Niệm Tinh phì cười một tiếng: "Cầu phú quý trong nguy hiểm mài Anh ta cũng ranh ma lắm đấy."
Giám sát Lương chỉ cần nghĩ một chút là có thể hiểu được ngay: "Anh ta muốn làm thân với đối phương? Xem ra ông chủ Võ cũng am hiểu sâu sắc triết lý giải quyết công việc của người nội địa đấy."
Mối quan hệ ở nội địa quả thật có một phần là dựa vào huyết thống nhưng cũng có một phần tương đối là dựa vào kinh doanh. Võ Xương Sùng chủ động đi tới nhắc nhở, nếu như sau khi quẻ tượng ứng nghiệm, ông chủ xưởng than chắc chắn sẽ biết ơn ông ta, và hiển nhiên là mối quan hệ này cũng sẽ gần gũi hơn.
"Anh ta đã ở bên này hơn một năm rồi, nếu vẫn không có một chút tiến triển nào vậy làm sao công xưởng của anh ta có thể lớn mạnh được chứ?" Tô Niệm Tinh nghiêng đầu, từ khóe mắt có thể nhìn thấy một màn Võ Xương Sùng bị ông chủ xưởng than đuổi đi với vẻ mặt tăm tối. ...
"Anh không sao chứ?" Tô Niệm Tinh nhìn Võ Xương Sùng trở về với vẻ mặt chán nản.
Võ Xương Sùng lắc đầu: "Tôi không sao, tiếc là ở nội địa không cho phép tuyên truyên mê tín dị đoan, bằng không ông ta chắc chắn sẽ nghe tôi."
Tô Niệm Tinh không nói gì cả.
Buổi đấu giá đã sắp bắt đầu rồi.
Hội trường đấu giá đang ồn ào náo nhiệt cũng dần dần trở nên yên tĩnh, người dẫn chương trình là cục trưởng của cục quản lý đất đai, đích thân đi lên sân khấu chủ trì hoạt động đấu giá hôm nay.
Mỗi một mảnh đất đều có giá khởi điểm, mỗi lần sẽ tăng một vạn, gọi ba lần mà không có ai tăng thêm giá thì có thể trở thành người đoạt cúp cuối cùng. Sau khi đấu giá xong phải giao một khoản tiền đặt cọc nhất định, phần tiền còn lại có thể thanh toán hết trong thời hạn, nếu như không trả hết được thì cũng mất luôn tiền đặt cọc.