Chương 1203: Cô Chắc Chứ
Chương 1203: Cô Chắc ChứChương 1203: Cô Chắc Chứ
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Kiến Quốc nghe nói người chết rồi còn có thể xem bói được đấy: "Người ta đã chết rồi, chỉ tay cũng biến mất không còn nữa, cô có thể xem được sao?"
Tô Niệm Tinh kiềm chế cơn buồn nôn: "Được."
Lâm Kiến Quốc đã từng được chứng kiến bản lĩnh xem quẻ của Tô Niệm Tinh thần kỳ bao nhiêu rồi, thấy cô chắc chắn như vậy, anh ta cũng không nghi ngờ gì mà lập tức nói: "Được, tôi dẫn cô đi."
Anh ta dẫn Tô Niệm Tinh vào phòng để xác, lúc chạm vào tay nắm cửa đột nhiên anh ta nhớ đến một chuyện: "Hay là cho cô xem thi thể gần đây nhé? Chứ thi thể đầu tiên được tìm thấy đã thối rữa rồi, cô nhìn thấy có khả năng sẽ không nuốt trôi cơm được đâu."
Mặt mày Tô Niệm Tinh xanh mét như tàu lá chuối, cô móc một viên thuốc từ trong túi ra bỏ vào miệng: "Không cần đâu, chỉ xem thi thể đầu tiên thôi."
Lâm Kiến Quốc nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: "Cô chắc chứ?"
Không phải anh ta coi thường cô mà là phụ nữ thích sạch sẽ hơn đàn ông, cái mùi thối rữa kiểu này có rất nhiều người không thể chịu được, thậm chí ngay cả nam giới có hơi to gan cũng sẽ thấy buồn nôn.
Tô Niệm Tinh chần chừ rồi gật đầu: "Ừm."
Một tiếng này nhỏ như muỗi kêu, Lâm Kiến Quốc nhìn về phía giám sát Lương, im lặng hỏi "thật sự cho cô ấy xem sao?"
Giám sát Lương nắm lấy cổ tay của Tô Niệm Tinh: "Không chịu được thì ra ngoài, tuyệt đối đừng gượng ép." Tô Niệm Tinh gật đầu.
Lâm Kiến Quốc mở cửa nhà xác rồi lôi thi thể ra, sau đó một mùi thối rữa lập tức tràn ngập khắp toàn bộ căn phòng, sắc mặt của Tô Niệm Tinh trắng bệch. Cô nhìn túi đựng thi thể, An Bác nói không sai, ngay cả phòng lạnh như vậy cũng không thể đông cứng được cái mùi kỳ dị đó.
Gls đứng ngay bên cạnh cô, anh nói với Lâm Kiến Quốc: "Chỉ để lộ bàn tay là được."
Tô Niệm Tinh bổ sung: "Nam trái nữ phải."
Lâm Kiến Quốc có gắng kiềm chế rồi mở túi đựng xác ra, dùng túi để che đậy những bộ phận lộ ra ngoài, chỉ chừa lại mỗi một bàn tay.
Cho dù chỉ là một bàn tay cũng đã khiến dạ dày của Tô Niệm Tinh nhộn nhạo rồi, cô lao đến trước thùng rác nôn thốc nôn tháo, toàn bộ cơm trưa đều trôi hết ra ngoài.
Lâm Kiến Quốc muốn cất thi thể về: "Tôi đã nói rồi mà, không có mấy người có thể chịu được cảnh này đâu."
"Đừng, đừng cất đi!" Tô Niệm Tinh nôn xong lại ôm bụng lết dậy, một tay cô giơ tay bịt mũi, một tay còn lại run rẩy duỗi tới, trắng bệch như thạch cao, không giống tay người tí nào.
Cũng may mà cô không có quá nhiều cảm giác, trước mắt nhanh chóng xuất hiện hình ảnh.
Trong một đêm tối tăm, dưới ánh đèn neon lấp lánh, các quán bar và club đêm phát ra tiếng nhạc xập xình, đi đến đâu cũng là cảnh ăn chơi nhảy múa.
Trước cửa club đêm có mấy chiếc xe taxi đỗ ở ven đường, lặng lẽ đợi khách, đột nhiên, có một cô gái trẻ tuổi đi từ bên trong ra ngoài, cô ta mặc đồ gợi cảm, trang điểm rất đậm, bước đi lảo đảo qua bên đó, trông có vẻ như đã say.
Đám đàn ông bên đường nhìn thấy một màn này, có người lao tới định đỡ cô ta nhưng lại bị cô ta đẩy ra, sau đó dưỡn dẹo đi đến trước một chiếc taxi, mở cửa xe rồi ngồi vào trong đó.
Taxi lái đi được một đoạn, tài xế mới hỏi cô ta: "Cô muốn đến đâu?"
Cô gái vén mái tóc dài, đọc địa chỉ ra.
Là quan ngoại, có thể kiếm được không ít lộ phí đây, tài xế vui vẻ đáp một tiếng "ừm' rồi tiếp tục lái xe về phía trước.
Cô gái vẫn luôn nhắm mắt, tài xế cũng không nói gì cả.
Thẳng cho đến khi chiếc taxi gần đến nơi thì tài xế mới lên tiếng nhắc nhở, cô gái mở mắt ra, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, xung quanh tối đen như mực, cô ta nói với đối phương: "Đỗ ở ven đường là được."
Trong thành phố xa hoa trụy lạc, còn ở ngoại ô thành phố thì lại giơ tay không thấy năm ngón, trên đường cũng chẳng có một bóng ma nào, tài xế dựa theo chỉ dẫn của cô gái, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà của một hộ gia đình nằm ven đường, lúc này, có hai người một nam một nữ đứng ở đó, đang sốt ruột nhìn qua bên này.
Chiếc taxi vừa lại gân thì hai người này lại gân: "Em gái, có phải là em không?”
"Cô gái đáp một tiếng: "Em đây, ví tiền của em mất rồi, anh chị mau trả tiền hộ em đi."