Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1204 - Chương 1204: Nếu Thật Sự Có Thể Bắt Được Hung Thủ Vậy Tôi Nhất Định Sẽ Cảm Ơn Cô Tử Tế

Chương 1204: Nếu Thật Sự Có Thể Bắt Được Hung Thủ Vậy Tôi Nhất Định Sẽ Cảm Ơn Cô Tử Tế Chương 1204: Nếu Thật Sự Có Thể Bắt Được Hung Thủ Vậy Tôi Nhất Định Sẽ Cảm Ơn Cô Tử TếChương 1204: Nếu Thật Sự Có Thể Bắt Được Hung Thủ Vậy Tôi Nhất Định Sẽ Cảm Ơn Cô Tử Tế

Người phụ nữ lập tức thò tay vào túi lấy tiền, còn người đàn ông thì mở cửa ghế đằng sau ra, định đỡ em gái xuống xe, tại xế taxi đang định thò tay ra khỏi cửa sổ để lấy tiền mà người phụ nữ đưa qua nhưng đột nhiên cổ bị người bóp chặt, người phụ nữ đang đưa tiền kia lập tức nhét tiên trong tay về lại túi của mình rồi mở cửa xe ra, ôm chặt lấy chân của tay tài xế. Cô gái trước đó còn say bất tỉnh nhân sự không biết từ khi nào đã ngồi vào ghế phụ lái, trong tay đang cầm một con dao.

Đại khái là lần đầu tiên giết người nên cô ta không khống chế tốt được lực, một nhát dao đâm xuống nhưng tên tài xế vẫn chưa chết hẳn, có điều, ba người này cũng không biết, đợi khi bọn họ vận chuyển thi thể đến vườn cây ăn quả và đào hố định chôn xác anh ta thì tay của tài xế vẫn còn cử động, miệng phát ra tiếng cầu cứu nức nở.

Người đàn ông cầm xẻng đập một cái, cuối cùng thì tên tài xế cũng bất tỉnh, sau đó anh ta bị bọn họ kéo xuống hố, ngạt thở mà chất.

Thời gian tử vong của anh ta kéo dài hơn hai mươi phút, có thể nói là phải chịu đau đớn rất lớn.

Tô Niệm Tinh rút tay về, một lân nữa đối diện với cảnh tượng khiến người mắc ói kia, cô theo bản năng rút tay về rồi vội vàng lao ra khỏi nhà xác, chạy thẳng vào nhà vệ sinh rửa tay mấy chục lần, cuối cùng thì cái mùi thối rữa khủng khiếp kia mới tản đi.

Nhưng trên người vẫn không có cách nào tránh ám phải cái mùi khó ngửi kia, cô chỉ đành lấy nước hoa từ trong túi xách ra xịt lên người mình, nhưng mùi như vậy lại càng quái hơn. Bước ra khỏi nhà vệ sinh vừa vặn lại đối diện với giám sát Lương và Lâm Kiến Quốc, hai người họ đồng thời hắt xì một cái.

"Vâ thay quần áo là được, chứ cô xịt nước hoa như vậy, ngược lại mùi càng đọng lại trên người." Lâm Kiến Quốc ăn nói hơi thẳng thắn, sau đó liên tiếp hắt xì mấy cái liền.

Tô Niệm Tinh muốn lập tức quay về khách sạn thay quần áo nhưng nghĩ đến ba tên hung thủ kia vẫn còn đang tiêu dao ngoài vòng pháp luật nên chỉ đành lập tức đi theo Lâm Kiến Quốc tới văn phòng của anh ta để ghép chân dung.

Tô Niệm Tinh còn báo ra cả địa chỉ mà cô gái say rượu trong video đã nói với tài xế, tuy rằng không biết bây giờ bọn họ có còn ở chỗ đó nữa không nhưng trước đấy bọn họ chắc chắn đã xuất hiện ở nơi đó, nói không chừng còn có người nhận ra bọn họ.

Lâm Kiến Quốc có được nhiều thông tin như vậy bèn cười với cô: "Cảm ơn cô! Nếu thật sự có thể bắt được hung thủ vậy tôi nhất định sẽ cảm ơn cô tử tế"

Tô Niệm Tinh làm xong việc cũng không cần giám sát Lương tiễn mà tự mình đi về khách sạn tắm rửa, các vệ sĩ cũng đi theo phía sau cô.

Về đến khách sạn thì Đào Đào đang túc trực ở trước cửa, trông thấy cô về, cô ta lập tức đi lên: "Bà chủ, thủ tục đã làm xong cả rồi, đợi chị ký tên vào là có...

Cô ta còn chưa nói xong đã lập tức hắt xì một cái, một mùi vừa thơm lại vừa thối lập tức phả tới, cô ta bịt mũi lại: "Mùi gì thế nhỉ?"

Tô Niệm Tinh kêu cô ta vào trong đợi trước.

Đợi khi cô tắm xong và thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới xách túi nhựa đi ra ngoài, bảo Đại Đao ném bộ quần áo này đi: "Giặt rôi phỏng chừng vẫn còn mùi, thôi ném luôn đi cho rồi."

Đại Đao gật đầu rồi xách cái túi rời đi.

Đào Đào đã biết chuyện trước đó Tô Niệm Tinh đi đến đồn cảnh sát từ phía các vệ sĩ, cô ta bật ngón cái: “Đại sư, chị thật lợi hại!"

Tô Niệm Tinh dường như vẫn còn ngửi thấy cái mùi ghê tởm đó, cô xua tay ra hiệu cho cô ta đừng nhắc tới nữa.

Cô nhận lấy văn kiện từ Đào Đào: "Ký tên xong còn bao lâu nữa mới có thể hoàn thành?”

"Đại khái từ nửa tháng đến một tháng, một tuần sau sẽ đóng băng tài khoản đăng ký." Đào Đào đã hỏi qua rồi.

Tô Niệm Tinh cũng không thể đợi được lâu như vậy: "Đợi em làm xong việc bên này rồi hãng tới Bắc Kinh, bọn họ vừa mới qua đó vẫn còn phải chỉnh đốn nhà xưởng, giờ em tới đó cũng không giúp được gì."

Đào Đào gật đầu: "Vâng!"

Tô Niệm Tinh lại dặn dò cô ta một vài công việc cá nhân nữa, ví dụ như giúp cô tới văn phòng thêu lấy bản thảo, đến khi ấy lại gửi qua cho cô kèm với chứng từ của công tư.

Đào Đào cầm bút ghi lại.

Làm xong việc, cô ta rời đi trước.

Nửa tiếng sau thì cửa phòng bị người gõ vang, Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Tìm được hung thủ nhanh như vậy sao?"
Bình Luận (0)
Comment