Chương 1209: Ông Đã Từng Nghe Về Danh Tiếng Của Tôi Chưa
Chương 1209: Ông Đã Từng Nghe Về Danh Tiếng Của Tôi ChưaChương 1209: Ông Đã Từng Nghe Về Danh Tiếng Của Tôi Chưa
Lời nói của ông ta khiến Tô Niệm Tinh không thể không coi trọng kế hoạch giám sát của mình. Trong lúc nhất thời cô không thể tuyển được nhiều nhân thủ như thế cho nên mới muốn bán thầu công trình ra ngoài. Như vậy thì cô cũng có thể bớt việc hơn, nhưng cũng giống như Đổng Ích Dân đã nói đấy, bàn thầu rồi, chỉ dựa vào mỗi cửa ải nghiệm thu này thật sự không đáng tin chút nào.
"Vậy ý của ông là?" Tô Niệm Tinh không nói là tốt và cũng không nói không tốt, chỉ hỏi suy nghĩ của ông ta.
"Bà chủ, nếu cô tin tưởng tôi thì tôi có thể kéo một nhóm tới cho cô, xây công trình phải tự mình tuyển người mới yên tâm được. Nếu như người nào không làm tốt phần việc của mình, người nào dám giở trò gian trá thì tôi sẽ trực tiếp đuổi việc người đó." Đổng Ích Dân lại đảm bảo với cô: "Còn về nguyên vật liệu, tôi sẽ đích thân đi mua, có vấn đề gì thì tôi gánh hết."
Tô Niệm Tinh nhìn chằm chằm vào ông ta, thế này tương đương với trao quyền cho ông ta rồi còn gì.
Đổng Ích Dân bị cô nhìn mà hơi mất tự nhiên, sau lưng ông ta dần dần túa ra một tâng mồ hôi.
Ông ta lúng túng giải thích: "Bà chủ, suy nghĩ trước đó của cô thật sự không được. sẽ không có người nào dám ký đâu, làm đến cái chức này của chúng tôi rồi toàn dựa vào danh tiếng cả, sau này nhà sập rồi, danh tiếng của chúng tôi cũng sập luôn, vậy sau này ai còn dám dùng tôi nữa?”
Câu này của anh ta cũng không thể tính là không có căn cứ. Tổng kỹ sư đã được tính là nhân tài đỉnh cấp trong cái nghề này rồi, nếu như tòa nhà mà ông ta phụ trách sụp đổ vậy không có ai dám dùng ông ta thật. "Ông có bốn anh chị em, trong đó ông xếp hàng lớn nhất, có ba đứa con, đều đang học ở quê nhà." Tô Niệm Tinh đột nhiên mở miệng nói.
Đổng Ích Dân hơi sững sờ, con ngươi co rụt lại, người này đã từng điều tra về ông ta?
"Ông đã từng nghe về danh tiếng của tôi chưa?" Tô Niệm Tinh vắt chéo hai chân.
Đổng Ích Dân thành thật lắc đầu, chưa bao giờ từng nghe nói tới.
Lễ nào cô là minh tinh?
Nhưng không đúng, lúc Đào Đào giới thiệu thân phận chỉ nói bà chủ là một phú bà từ Hương Giang tới thôi mà.
Đào Đào giải thích: "Bà chủ của chúng tôi là thần toán nổi tiếng ở Hương Giang, trong lòng ông đang nghĩ gì là chị ấy đều biết hết."
Tô Niệm Tinh rất hài lòng về sự phối hợp của Đào Đào, cô chủ động nói với ông ta: "Ông có muốn tôi xem cho một quẻ không?"
Đổng Ích Dân không tin rằng trên đời này có đại sư gì cả, lúc còn trẻ ông ta bắt kịp cái thời kỳ mà phá bỏ phong kiến mê tín điên cuồng nhất, đã từng chứng kiến rất nhiều đại sư trượt dốc. Tiên sinh đoán mệnh gần như ngang hàng với thầy bói rởm.
Bây giờ đột nhiên nghe thấy cô muốn bói toán, ông ta cũng khôn ghề bài xích chút nào cả, nếu như cô thật sự có thể bói ra được vậy cũng coi như đã chứng minh được bản thân trong sạch. Đây không thể nghi ngờ gì chính là một chuyện tốt cho nên ông ta theo bản năng giơ tay ra.
Tô Niệm Tinh nắm lấy tay trái của ông ta rồi nhanh chóng rút tay về, cô hơi nhíu mày: "Bảy năm trước vợ ông vẫn luôn làm ăn buôn bán, chuyên vận chuyển thực phẩm và quần áo đến Moscow để kiếm thuộc da về, sau này bà ta mở một quán bán đồ ăn nhỏ tại địa phương, việc làm ăn rất không tồi."
Cả người Đổng Ích Dân rợn hết cả gai ốc, ông ta khẩn trương nuốt nước miếng rồi liếc mắt nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có người nào nghe trộm mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tuy rằng bây giờ đã không còn nhà buôn nữa rồi nhưng dù sao đây cũng là mua bán bất hợp pháp, nếu như cô đi báo cáo vậy nói không chừng vợ ông ta sẽ phải ngồi tù.
Đầu óc ông ta rối như tơ vò, cũng không quan tâm đến công việc của mình nữa mà nôn nóng truy hỏi: "Làm sao cô biết được? Ai đã nói cho cô biết?"
Vợ mình làm chuyện này đã giấu rất kỹ rồi, đến ngay cả cha mẹ ruột của bà ta còn không biết thì thôi, cho nên, một phú bà từ Hương Giang tới như Tô Niệm Tinh làm sao có thể biết được một chuyện bí mật như vậy cơ chứ.
"Không phải vừa rồi tôi đã nói với ông rồi sao, bà chủ của chúng tôi biết xem bói." Đào Đào cảm thấy chắc là ông ta quên rồi, chuyện mà mình vừa mới nói xong, vậy mà ông ta lại quên luôn mất.
Nhưng làm sao Đổng Ích Đân có khả năng chấp nhận được lý do này cơ chứ.