Chương 1210: Chỉ Mong Ông Sống Tốt Rồi
Chương 1210: Chỉ Mong Ông Sống Tốt RồiChương 1210: Chỉ Mong Ông Sống Tốt Rồi
Ông ta nhìn Đào Đào rồi lại nhìn Tô Niệm Tinh, sau đó lại nhìn đám vệ sĩ phía sau cô, cuối cùng, ông ta không nói gì nữa mà chỉ chắp tay, ra hiệu cho cô đừng khai chuyện vợ mình đầu cơ trục lợi ra ngoài.
Tô Niệm Tinh mỉm cười: "Yên tâm đi, tôi là bà chủ của ông, hiển nhiên sẽ chỉ mong ông sống tốt rồi."
Cô vẫy tay, Đào Đào đưa một bản văn kiện cho ông ta: "Đây là hợp đồng nhậm chức của ông, sau khi ký xong thì ông đến Bắc Kinh nhận việc đi."
Hai mắt Đổng Ích Dân lóe sáng: "Bà chủ đồng ý rồi?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng! Cứ làm theo ông nói đi, sau này Đào Đào sẽ đi theo ông, nếu như có việc gì cần thì có thể gọi điện cho tôi."
Đổng Ích Dân không ngờ cô lại thay đổi suy nghĩ nhanh như thế, ông ta mừng đến mức cười tươi như hoa nở, gật mạnh đầu. ...
"Bà chủ, khi nào thì chúng ta vê Hương Giang vậy?"
Tiễn Đổng Ích Dân đi rồi, Đại Đao không nhịn được mà sáp tới trước mặt Tô Niệm Tinh.
Tô Niệm Tinh nhướng mày: "Anh nhớ vợ hả?"
"Nhớ chứ, nhưng tôi muốn biết thời gian để lúc về còn tiện mua ít đồ cho cô ấy, đồ ở bên này thật sự rất rẻ, tôi muốn mua nhiều một chút." Trước đó đến Bắc Kinh và Tứ Xuyên phải ngồi máy bay nên không tiện mang theo quá nhiều đồ, có điều, ở Thâm Quyến thì lại khác, bọn họ sẽ ngồi phà nên đồ có thể mang về sẽ khá nhiều.
Tô Niệm Tinh tính sương sương: "Muộn nhất là bảy ngày, làm thủ tục cho công ty phải đóng băng tiền vốn trong tài khoản, chỉ có thể có chữ ký của tôi thôi."
Đại Đao cười đáp: "Được."
Ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh dự định đi tham quan thêm mấy xưởng thực phẩm khác nữa, nhưng vừa mới ra khỏi đại sảnh đã bắt gặp Võ Xương Sùng.
Anh ta vội vội vàng vàng đi vào trong: "Đại sư, cô còn quẻ nữa không? Ông chủ xưởng than có việc muốn nhờ cô bói một quẻ."
Tô Niệm Tinh nổi lên hứng thú. Hôm qua mới bói cho ông chủ xưởng than xong, ông ta đã trả cho cô mười vạn tiền xem quẻ, đây cũng được tính là một khoản tiền lớn rồi, mà đi tham quan xưởng thực phẩm cũng không nhất thiết cứ phải là bây giờ, vì thế, cô kêu anh ta đi trước dẫn đường.
"Khi nào thì ông chủ xưởng than về vậy?"
Lúc lên xe, Tô Niệm Tinh thuận miệng hỏi một câu.
"Sắp rồi, ông ta không dám ngồi xe lửa nên đã mua vé máy bay, chiều nay sẽ bay luôn." Võ Xương Sùng cười ha ha, bảo.
Tô Niệm Tinh thấy anh ta hớn hở ra mặt: "Chắc là anh được như ý rồi phải không? Sao lại vui thành như vậy?”
Võ Xương Sùng lập tức chắp tay với cô: "Vẫn phải cảm ơn đại sư đã thành toàn cho."
Anh ta gãi đầu với vẻ dè dặt: "Ông chủ xưởng than định đầu tư vào xưởng điện tử của tôi."
Tô Niệm Tinh cười với anh ta: "Vậy chúc mừng anh nhé."
“Cùng vui cùng vui.' Võ Xương Sùng cười ha ha.
Tô Niệm Tinh và giám sát Lương đưa mắt nhìn nhau, hai người đều cùng cười.
Đến bệnh viện thì trong phòng bệnh của ông chủ xưởng than đã chật kín người, tất cả đều là người nhà bệnh nhân cả, bọn họ ồn ào khủng khiếp, đều là quan tâm đến sức khỏe của ông ta, nhưng rõ ràng là ông ta không có phúc hưởng thụ sự quan tâm của mọi người mà ngả đầu giả vờ ngủ, có điều, cho dù có là như thế thì mấy người thân này vẫn không chịu rời đi.
Võ Xương Sùng chen vào bên trong, ghé sát bên tai ông chủ xưởng than rồi thì thầm vài câu, ông chủ xưởng than lập tức xốc chăn ngồi bật dậy, ra hiệu cho mọi người tránh ra, sau đó mời người vào trong.
Vì thế, nhóm người nhà tự động nhường ra một con đường, vợ của ông chủ xưởng than là một người phụ nữ biết nhìn sắc mặt, vốn bà ta đang ngồi rất thoải mái nhưng khi nhìn thấy chồng đón tiếp Tô Niệm Tinh tử tế như vậy cũng lập tức đứng dậy, ra hiệu cho Tô Niệm Tinh ngồi xuống ghế.
Tô Niệm Tinh cũng không khách sáo với bà ta, sau khi ngồi xuống cô mới giải thích với ông chủ xưởng than: "Trước đó tôi đã nói với ông rồi, ông phải bồi thường cho người nhà nạn nhân trước đã thì tôi mới có thể bói vê chuyện khác cho ông."
"Tôi biết chứ" Ông chủ xưởng than chỉ vào một người đàn ông thấp bé đứng ngay bên cạnh vợ mình, đối phương đeo một cặp đít chai dày khự: "Đó là em trai tôi, bói cho nó có được không?”
Tô Niệm Tinh nhướng mày liếc mắt nhìn qua, đối phương trông khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi nhưng tử nữ cung trống không, lúc đối diện tâm mắt với Tô Niệm Tinh, cũng không biết là quá hướng nội hay là vì có nguyên nhân gì khác mà anh ta theo bản năng cúi đầu, không dám đối diện với cô.