Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1215 - Chương 1215: Về Đó Ly Hôn Ngay Đi

Chương 1215: Về Đó Ly Hôn Ngay Đi Chương 1215: Về Đó Ly Hôn Ngay ĐiChương 1215: Về Đó Ly Hôn Ngay Đi

Tô Niệm Tinh hít một hơi thật sâu: "Chính là anh họ của chồng bà, Vệ Hồng Tinh."

Kim Yến Châu lau nước mắt: "Vệ Hồng Tinh? Tôi biết trước đây bọn họ từng kết đối tượng nhưng nhà bọn họ không lấy ra được sính lễ."

Kim Hồ Điệp tức mình chửi ầm ầm: "Chị nhất định sẽ chặn bọn chúng lại và bắt cô ta đền tiên, nếu đã không thích em thì phải trả hết sính lễ về, cô ta mới kết hôn với em được một năm thôi, đến ngay cả một đứa con còn chưa đẻ được mà đã muốn đi, cô ta nghĩ cũng đẹp quá nhỉ? Cô ta nào có đáng tiền đến mức đấy."

Loại đàn bà đầu óc không tỉnh táo như thế cứ phải dạy cho cô ta một bài học. Kết hôn rồi vẫn không yên phận mà còn ở bên ngoài mèo mả gà đồng, rõ ràng chính cô ta gật đầu đồng ý với hôn sự này, lúc đăng ký kết hôn cũng không có ai ép cô ta, vậy bây giờ còn giả bộ vô tội cái quái gì nữa.

Kim Hồ Điệp trừng mắt nhìn em trai, cảnh cáo anh ta không được phép khóc nữa: "Còn không nữa là chị mặc kệ mày luôn đấy, đã bảo mày cùng cô ta làm uyên ương số khổ đi, giờ xem cô ta có thể ở được với mày mấy ngày hả? Rõ ràng cô ta chỉ nhắm vào tiền của mày thôi, đã thế mà ngày nào mày cũng chiều chuộng cô ta, mày có bị ngủ không hả?”

Kim Yến Châu bị chị gái chửi mà cúi gục đầu, không nói một tiếng nào.

Những người khác thấy một màn này đều đồng loạt chỉ trích Xảo Tuệ hồ đồ, không nên làm như thế.

Nửa tiếng sau, điện thoại di động của Kim Hồ Điệp vang lên, cấp dưới đã chặn được hai người kia lại, bà ta kêu họ trông chừng một chút: "Bây giờ em trai tôi sẽ về đó ngay."

Bà ta quay đầu nhìn về phía Kim Yến Châu: "Về đó ly hôn ngay đi, nếu nhà cô ta không trả tiền thì dỡ nhà cô taI"

Kim Yến Châu còn muốn nói gì đó nhưng Kim Hồ Điệp lại cảnh cáo: "Chị sẽ giúp mày tìm được một người tốt hơn, đẹp hơn Xảo Tuệ."

Kim Yến Châu khúm núm đồng ý, anh ta còn phải dựa vào chị nuôi nữa nên không có lập trường phản bác, cũng không dám phản đối.

Kim Hồ Điệp móc lì xì từ trong túi xách ra đưa cho Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cảm ơn cô nhiều lắm, nếu không có cô thì sau này con cái của em tôi sẽ đều là con hoang hết, không thể nhập hộ khẩu."

Tô Niệm Tinh nở nụ cười với bà ta: "Đây là chuyện mà tôi nên làm thôi."

Những người khác cũng muốn nhờ Tô Niệm Tinh xem bói nhưng bọn họ lại không có nhiều tiền đến vậy, nhất là tiền xem bói của cô thật sự rất đắt, cái lì xì kia cũng phồng cả lên, vừa nhìn đã biết có không ít tiền rồi.

Có người to gan hỏi: "Đại sư, cô xem bói hết bao nhiêu tiền vậy?"

Tô Niệm Tinh nở nụ cười với bọn họ: "Hôm nay tôi đã hết quẻ rồi, nếu muốn xem bói thì ngày mai hãy tới tìm tôi."

Lát nữa bọn họ phải ngồi máy bay về rồi nên không thể đợi được đến ngày mai, chỉ đành nhìn cô rời đi với ánh mắt tiếc nuối.

Một nhóm người Tô Niệm Tinh đi đến xưởng thực phẩm ở bên này khảo sát và xác định được vài công xưởng không tôi, dự định sau này sẽ đầu tư vào.

Sáng ngày hôm sau, cả nhóm bọn họ tới ngân hàng đóng băng tài chính, bởi vì là bất động sản, tiên vốn khá lớn cho nên tài chính đăng ký của cô là hai nghìn vạn.

Đóng băng được hai hôm, sau khi giải tỏa tài khoản là có thể về lại Hương Giang.

Bước ra khỏi ngân hàng, Lâm Kiến Quốc mời đám người Tô Niệm Tinh đến một nhà hàng.

Tô Niệm Tinh nhìn nhà hàng này mà có hơi lo lắng: "Không phải anh định mời chúng tôi ăn cơm bằng nguyên một tháng tiền lương của anh đấy chứ?"

Cách trang trí ở nơi này trông tương tự với ở Hương Giang, món ăn đều là những món Dương Châu chính tông xa xỉ nhất.

Lâm Kiến Quốc rót rượu cho bọn họ: "Các cô đều là người giàu có, nếu tôi mời các cô đi ăn quán lề đường thì lại trông không được thành ý cho lắm. Hơn nữa, tôi thật sự rất biết ơn các cô, nếu không có các cô giúp đỡ thì tôi không có khả năng bắt được tên hung thủ giết người hàng loạt và bọn bắt cóc tống tiền kia, sở trưởng còn đích thân biểu dương tôi nữa kìa."

Tô Niệm Tinh lắc rượu vang trong tay, cười với anh ta: "Cũng không tính là giúp anh, dù sao thì mấy hung thủ đó cũng hại tôi không dám ra khỏi cửa mà.'

Lâm Kiến Quốc vỗ ngực: "Tâm ý đều chôn ở đáy lòng, sau này nếu các cô có việc gì cần thì cứ việc nói với tôi, chỉ cần là việc tôi có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp."

Tô Niệm Tinh nở nụ cười với anh ta, chuyện sau này chẳng ai nói trước được, có lẽ, cô thật sự sẽ có chuyện phải nhờ anh ta giúp.
Bình Luận (0)
Comment