Chương 1216: Có Phải Là Vệ Hồng Tinh Không
Chương 1216: Có Phải Là Vệ Hồng Tinh KhôngChương 1216: Có Phải Là Vệ Hồng Tinh Không
Lúc rượu đã uống đến ngà ngà, một nhóm người Tô Niệm Tinh vẫn đang nói chuyện, họ nói về sự phát triển của Thâm Quyến trong tương lai, Tô Niệm Tinh cho mấy người Đại Đao nghỉ phép để bọn họ ra ngoài mua quà cáp.
Có Lâm Kiến Quốc ở nơi này nên sẽ không có người tới gây rắc rối cho bọn họ đâu, mấy người Đại Đao gật đầu rời đi.
"Các cô có biết bọn bắt cóc ông chủ xưởng than là ai không?" Vụ án này vốn là Tô Niệm Tinh cung cấp manh mối nên Lâm Kiến Quốc nói cho cô biết cũng không tính là vi phạm quy định.
Trước đó Tô Niệm Tinh chỉ bói ra được địa chỉ chứ thật sự không biết bọn bắt cóc có quan hệ gì với ông chủ xưởng than, cô thành thật lắc đầu.
Giám sát Lương là một cảnh sát có kinh nghiệm phong phú, anh thuận miệng đáp: "Dựa theo nghiên cứu điều tra ở bên Mỹ cho thấy, gân 70% án bắt cóc đều là từ gia đình nạn nhân hoặc người quen."
Lâm Kiến Quốc dựng ngón cái với anh: "Chuẩn luôn! Mấy tên bắt cóc kia đã khai ra tên cầm đầu rồi, chính là anh họ của ông chủ xưởng than.".ebookTruyenGG.vip - ebook truyện giá rẻ
Anh họ?
Người đàn ông đã dẫn vợ của Kim Yến Châu bỏ trốn cũng là anh họ của ông chủ xưởng than, liệu có phải là cùng một người không nhỉ?
Tô Niệm Tinh nhướng mày truy hỏi: "Tên là gì? Có phải là Vệ Hồng Tinh không?”
Hai mắt Lâm Kiến Quốc lập tức sáng ngời, dựng ngón cái với cô: "Lợi hại thật, vậy mà cũng có thể đoán trúng được." Tô Niệm Tinh chậc chậc: "Chẳng trách mà anh ta lại muốn dẫn Xảo Tuệ bỏ trốn, chắc là sự việc đã bại lộ nên bỏ trốn trước đây mà."
Lâm Kiến Quốc nghe xong câu này lại không hiểu, thẳng cho đến khi giám sát Lương giải thích với anh ta rằng trước đấy Tô Niệm Tinh có xem bói cho em vợ của ông chủ xưởng than và bói ra được án bỏ trốn, lúc này thì anh ta mới hiểu.
Lâm Kiến Quốc hé môi: "Lá gan của người này cũng lớn thật, ngay cả vợ của người thân mà cũng dám quyến rũ luôn."
"Anh không cảm thấy anh ta chọn thời cơ rất tốt sao? Vừa vặn ông chủ xưởng than bị bắt cóc, anh ta được chia tiền chuộc, sau đó thì dẫn người phụ nữ kia bỏ trốn. Vợ của ông chủ xưởng than cũng không quản được chuyện của em trai. Còn anh ta thì đã chạy đi rất xa rồi." Giám sát Lương cũng không thể không khâm phục người đàn ông đó suy nghĩ chu toàn.
"Vậy sao các anh không đi bắt người đi?" Tô Niệm Tinh nhìn Lâm Kiến Quốc với vẻ nghi ngờ.
Lâm Kiến Quốc phất tay: “Ai nói không chứ, sau khi chúng tôi thẩm vấn mấy tên bắt cóc kia xong đã bắt đầu phái người tới tỉnh Sơn Tây bắt người rồi, nhưng anh ta không có ở nhà, sau đó lại mời đồn cảnh sát địa phương giúp đi bắt người rồi."
Anh ta không đích thân đi cho nên cũng không biết quá rõ chỉ tiết bắt người mà chỉ biết quá trình đại khái thôi.
Tô Niệm Tinh đã rất mừng rồi, có thể bắt được người thì tốt, chỉ là, mắt của Xảo Tuệ kia đúng là mù thật, tìm gian phu mà lại tìm đúng phần tử phạm tội.....
Đợi Đại Đao mua quà xong lại qua bên này tìm Tô Niệm Tinh rồi mới trở về khách sạn, nhưng vừa mới vào cửa đã bị Võ Xương Sùng gọi lại: "Đại sư! Tôi có chuyện gấp tìm cô đây."
Tô Niệm Tinh nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ta, người này có ngũ quan tỉnh tế, hơn ba mươi tuổi, lúc còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân. Đáng tiếc là cách ăn vận rất bình thường.
Lẽ nào đây là cô vợ mà Võ Xương Sùng mới lấy, giờ dẫn qua đây cho cô xem bói hôn nhân?
"Chồng cô ta đã lấy hàng của tôi nhưng mãi mà vẫn chưa chịu kết toán cho tôi, tôi đến công ty của anh ta tìm người nhưng nhân viên lại nói rất lâu rồi không thấy người đâu. Tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa. Cô giúp tôi bói xem anh ta đã đi đâu được không? Đây là vợ của anh ta." Võ Xương Sùng sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai.
Người phụ nữ có hơi quẫn bách: "Tôi thật sự không biết anh ấy đã đi đâu, đã một tuần liền anh ấy không về nhà rồi."
Võ Xương Sùng chẳng thèm tin lời cô ta mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh, nhờ cô giúp mình xem bói.
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi nắm lấy tay phải của người phụ nữ, ba phút sau, cô buông tay đối phương ra.
Võ Xương Sùng nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ nôn nóng: "Đại sư, người đang ở đâu vậy?"
"Chồng cô ta đã chuyển hết tài sản và dẫn bồ nhí trốn ra nước ngoài rồi!" Tô Niệm Tinh thốt ra một câu kinh người.
Võ Xương Sùng kinh hãi đến mức rất lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tính.