Chương 1224: Đại Sư, Cuối Cùng Thì Cô Cũng Về Rồi À?
Chương 1224: Đại Sư, Cuối Cùng Thì Cô Cũng Về Rồi À?Chương 1224: Đại Sư, Cuối Cùng Thì Cô Cũng Về Rồi À?
Chú Minh đẩy chú An qua một bên, còn không quên lườm ông ta một cái: "Đại sư qua nội địa để đầu tư chứ không phải để bói toán! Ông quên rồi sao, đại sư đã nói ở nội địa không cho phép tuyên truyền mê tín dị đoan."...
Các hàng xóm mồm năm miệng mười, đến ngay cả anh Minh đang bán hàng ở tiệm vàng đối diện cũng chạy qua bên này góp vui: "Đại sư, cuối cùng thì cô cũng về rồi à? Thật tốt quá."
Tô Niệm Tinh đợi bọn họ kích động xong rồi mới mở túi ra: "Còn có cái tốt hơn đây, tôi mang về cho mỗi người một món đồ thêu, đây là hàng thêu Tô Châu chính tông đấy."
Vì phía bên Hương Giang này tiếp giáp với Thâm Quyến cho nên hàng thêu trân châu và hàng thêu Quảng Đông khá nhiều.
Đặc biệt là lúc kết hôn, phần lớn áo long phụng mà cô dâu mặc đều đặt làm ở phía bên Quảng Đông.
Mỗi một hàng xóm đều nhận được món quà thuộc về mình: "Đẹp thật đấy, mấy thứ này đều được thêu thủ công từng mũi một, đúng không? Thật tinh tế quá."
"Đường chỉ mảnh như vậy phải thêu mất một khoảng thời gian, hai mắt muốn mờ cả đi, liệu có bị cận thị không nhỉ?"
"Chắc chắn là có rồi, ngày trước thợ may vì trợ cấp cho gia đình mà hai con mắt còn có thể mù cả đi cơ mà."
Tô Niệm Tinh thấy bọn họ đang thảo luận về thêu thùa mới treo mấy bức ảnh phong cảnh mà mình chụp lên tường.
Cái khung vừa vặn được dán vào rồi treo lên tường, cảm giác rất là cao cấp.
"Oa! Mấy bức ảnh này đẹp thật đó, đại sư, đây là chỗ nào vậy?" Các hàng xóm dừng thảo luận về thêu thùa, ngược lại bị đống ảnh thu hút sự chú ý.
"Cửu Trại Câu đó." Tô Niệm Tinh giải thích với bọn họ: "Tất cả đều là tự tôi chụp đó, đẹp chứ hả?"
Các hàng xóm đồng loạt gật đầu, đẹp, quá đẹp luôn ấy chứ!
"Sao phong cảnh ở đó lại đẹp như vậy chứ? Mà sao nước còn có lốm đốm nhiều màu thế kia?"
"Bởi vì lá cây có nhiêu màu sắc cho nên phản chiếu xuống mặt nước cũng có nhiều màu đó." Tô Niệm Tinh lần lượt giải thích về mấy đặc điểm phong cảnh này cho bọn họ nghe.
Nhìn thấy cô còn chụp chung với cả gấu trúc làm mấy người phụ nữ đều tan chảy: "Oa, đáng yêu quá, dễ thương thật đó."
"Đây chính là quốc bảo của quốc gia chúng ta, nghe nói chỉ ở nội địa mới có, độc nhất vô nhị đấy." Chú Minh làm ra vẻ hiểu nhiều biết rộng.
Ông ta hào hứng nói với Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cô xem, con trai tôi vừa mới kết hôn xong, có nhà mới rồi, cũng nên treo một vài bức tranh nhìn cho vui cửa vui nhà chứ. Mấy bức mà cô chụp có hoa có cây, trông thật sự rất đẹp, tôi nhìn vào cũng hiểu được. Cô có thể cho tôi mượn phim được không, tôi sẽ đến tiệm chụp ảnh rửa thêm vài bức về treo trong nhà."
Câu này của ông ta vừa thốt ra là chú An đã lập tức chỉ vào mặt ông ta rồi cười mắng: "Hay cho cái lão tham lam nhà ông, người ta vất vả đi chụp, còn ông thì hay lắm, mang về nhà mình treo luôn, ông cũng không thấy xấu hổ hả?"
Chú Minh cũng không lý sự với ông ta, nhưng không ngờ ngay sau đó chú An cũng nói với Tô Niệm Tinh: "Đại sư, tôi cũng muốn rửa một phần, vì đẹp quá mà."
Đối với nhiếp ảnh gia mà nói, mỗi một bức ảnh đều là tâm huyết của bản thân, được bọn họ yêu thích như thế chính là sự an ủi lớn nhất của cô.
Cô gật đầu: "Được chứ”"
Sau đó cô cô mang hết toàn bộ ảnh đã rửa ra cho bọn họ tự chọn, tiếp đó mang đi phóng to về treo ở trong nhà: "Không nhất thiết cứ phải chọn giống tôi đâu. Mấy bức ảnh mà tôi chọn khá là bắt mắt để phù hợp với bầu không khí trong quán, nó có thể thu hút ánh nhìn của mọi người, còn nhà mọi người cứ chọn bức nào ấm áp một chút sẽ tốt hơn đó."
Các hàng xóm tranh nhau sáp tới gần thưởng thức mấy bức ảnh này.
Ngoại trừ ảnh phong cảnh ra thì còn có ảnh chụp chung của giám sát Lương và Tô Niệm Tinh, hoặc là ảnh chụp riêng.
"Oa, đẹp ghê!" Thím An nhìn bức ảnh giám sát Lương đứng trước Cố Cung, bối cảnh là Cố Cung nguy nga, phối hợp thêm với vẻ mặt nghiêm túc của anh lại có cảm giác như hòa làm một thể ấy.
"Bức này cũng đẹp nữa này! Hoàng cung này thật rộng lớn, bà xem, hoa văn trên đó đẹp chưa kìa."
Lúc các hàng xóm đang thảo luận thì chị Vân đi tới: "Đại sư, lúc cô không có ở đây, có rất nhiều người tới tìm cô xem bói, trong đó có một vị phú hào là gấp nhất, bỏ ra tận năm mươi vạn để xem quẻ gấp."