Chương 1242: Điên Quá Rồi
Chương 1242: Điên Quá RồiChương 1242: Điên Quá Rồi
"Không! Tôi là Dorothy, chỉ có tôi mới có thể giết chết cô ta, các người chỉ là người bình thường, không thể giết cô ta được đâu!" Stacey điên cuồng lắc đầu.
Ông chủ khách sạn không khuyên được, cảm thấy chắc là cô ta bị điên rồi, cuối cùng chỉ đành gọi điện báo cảnh sát qua bên này xử lý.
Quá trình đợi chờ cực kỳ lâu, nhất là bây giờ còn đang đêm muộn nữa, mọi người đều rất buồn ngủ.
Đại Đao hỏi Tô Niệm Tinh: "Dorothy mà cô ta nói là cái gì vậy?"
"Người duy nhất có thể giết chết vu nữ trong truyện cổ tích nước Mỹ [Phù thủy xứ Oz] ấy mà." Tô Niệm Tinh thở dài: "Cô ta cảm thấy tôi bói toán rất linh nên chính là vu nữ.”
Đại Đao cạn lời, sao lại có người coi truyện thiếu nhi thành hiện thực chứ?
Đợi khoảng một tiếng, cuối cùng thì cảnh sát cũng tới dẫn Stacey đi.
Lúc trước khi rời đi, Stacey vẫn còn la lối điên cuồng: "Tôi là Dorothy, cô ta là vu nữ, tôi phải tiêu diệt cô ta."
Cảnh sát còng tay cô ta lại rồi áp giải lên xe cảnh sát, khách sạn lại trở về với yên tĩnh.
Miles biết được tối qua Stacey muốn thiêu chết Tô Niệm Tinh bèn vội vàng chạy qua bên này, thấy cô bình an vô sự, ông ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Điên quá rồi! Vậy mà Stacey lại muốn làm ra loại chuyện khó tin như vậy."
Tô Niệm Tinh vỗ vào vai ông ta: "Bản thân cô ta đã tẩu hỏa nhập ma rồi, cứ mặc kệ cô ta đi."
Chuyện ở châu Âu đã được cô xử lý xong xuôi, cô chào tạm biệt Miles: "Tôi phải vê Hương Giang rồi."
Miles không dám giữ cô lại vì lo lắng sẽ lại xảy ra loại chuyện đó nữa.
Ở bên này đã mười ngày rồi nên Tô Niệm Tinh dự định về Hương Giang, Kern thì đi giúp cô bàn chuyện làm ăn với quốc gia khác nên không về nước cùng cô. Bọn họ tách nhau ra tại sân bay.
Một ngày trước khi đi, cô đã gọi điện cho giám sát Lương và nói với anh về thông tin chuyến bay. Ba giờ chiều máy bay sẽ hạ cánh, giám sát Lương sẽ đến sân bay đón cô.
Hơn nữa anh còn lái xe mới, Tô Niệm Tinh đi xung quanh chiếc xe mới một vòng: "Ngầu ghê! Em thích con xe này lắm!"
Xe Jeep tốt thì tốt nhưng lại quá to, lúc lái có hơi công kênh chứ không tinh xảo như con xe này.
Trên xe không chứa được nhiều người như vậy nên Tô Niệm Tinh vẫy tay với các vệ sĩ, cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày rồi ngày kia lại về đi làm.
Tiên mấy người này đi xong, Tô Niệm Tinh nôn nóng mở cửa ngồi vào ghế phụ lái: "Thoải mái ghê!"
Giám sát Lương cũng ngồi vào trong, thắt dây an toàn lại, Tô Niệm Tỉnh nghiêng người quan sát anh: "Cái xe này chắc là đắt lắm phải không?”
Giám sát Lương bật cười, ra hiệu cho cô nhìn ngăn cất đồ đằng trước: "Bên trong có đồ đó."
Tô Niệm Tinh mở ra với vẻ nghi ngờ, bên trong lại là hợp đồng mua xe, mà trên đó còn viết tên của cô. "Cái này là... 2"
"Mua cho em đó." Giám sát Lương nở nụ cười với cô: "Chúng ta hẹn hò lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa từng tặng món quà đắt tiền nào cho em, không phải em rất muốn mua xe hay sao?
Anh tự quyết định mua giúp em một chiếc xe. Cửa sổ xe này đã được lắp kính chống đạn theo yêu cầu của em rồi đó, hơn nữa còn dán phim, đứng từ bên ngoài không thể nhìn vào bên trong được đâu, nó có thể bảo vệ sự riêng tư cho em ở mức độ cao nhất."
Anh lại chỉ vào ghế ngồi: "Em không thích mùi da thật nên anh đã đặc biệt kêu người đổi thành da nhân tạo rồi, không chú ý thì sẽ không nhận ra được đâu."
Một chiếc xe hơi sang trọng giống như vậy thường đều sẽ phối với ghế ngồi bằng da thật, nhưng A Tinh không chịu được mùi lạ của da thật, hơn nữa xe mới rất khó loại bỏ mùi lạ đó được ngay lập tức cho nên vẫn nên trực tiếp đổi thành da nhân tạo sẽ bớt việc hơn.
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn xung quanh, nhìn chỗ nào cũng thấy hài lòng hết, cô điên cuồng gật đầu: "Em thích lắm!"
Cô lại nhìn gối ôm màu hồng có hình trái tim ở đằng sau, vật trang trí trước mặt cũng là búp bê đáng yêu mà cô thích nhất.
Nụ cười trên gương mặt cô lại càng rạng rỡ hơn: "Không phải anh rất bận hay sao? Sao lại có thời gian sắp xếp mấy thứ này vậy?”
"Công việc có bận đến đâu thì vẫn phải có chút thời gian này chứ." Giám sát Lương nghiêng đầu nhìn cô: "Có thích không? Nếu em không thích màu đen thì có thể đổi sang màu khác."