Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1243 - Chương 1243: Thích Là Được

Chương 1243: Thích Là Được Chương 1243: Thích Là ĐượcChương 1243: Thích Là Được

"Không! Em thích màu đen, nếu ngày nào cũng rửa xe, lau đến bóng loáng thì trông cũng rất cao cấp đó." Tô Niệm Tinh cười hí hửng, trên gương mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ như hoa nở, khóe miệng cô nhếch lên, khóe mắt nhẹ nhàng liếc về phía anh, nụ cười đó có một loại cuốn hút như câu mất linh hồn, rất giống tinh linh trong rừng rậm.

Giám sát Lương ho nhẹ một tiếng, khởi động chiếc xe: "Đi thôi, về nhà nào!"

"Chiếc xe này bao nhiêu tiền vậy?" Tô Niệm Tinh sờ con gấu trang trí bằng thủy tinh trước mặt, nghiêng đầu hỏi.

Giám sát Lương cười đáp: "Sáu mươi lăm vạn."

Tô Niệm Tinh tươi cười hớn hở: "Em thích lắm, cảm ơn."

Giám sát Lương cũng nở nụ cười theo: "Thích là được."

Chiếc xe lái lên phía trước, Tô Niệm Tinh nhìn con đường này, thấy hình không phải về Vịnh Đồng La, cô hơi sững sờ, hỏi: "Không về nhà sao? Lần này ở khách sạn nên không tiện mua gia vị kiểu Trung, em chỉ có thể ăn thức ăn ở bên đó thôi, bây giờ chỉ muốn ăn cái gì đó ngon một chút."

"Biệt thự ở sườn núi đã trang trí xong rồi, anh dẫn em đi xem trước đã." Giám sát Lương nhìn đồng hồ đeo tay: "Bây giờ cách lúc trời tối vẫn còn sớm lắm, vẫn kịp."

Tô Niệm Tinh hiểu rồi, trước đó sau khi cô đưa ra ý kiến giúp anh, thợ thiết kế đã thiết kế bản vẽ, cô thấy không tồi nên đã thông qua, sau đó cũng không còn để ý đến bên này nữa, ngược lại là anh cứ có thời gian rảnh là đi xem. Dù sao thì vật thật và bản vẽ vẫn có sự khác biệt, cô cũng muốn đi xem thử thế nào.

Đi được nửa chừng thì trời đổ mưa, mới đầu là mưa bụi lất phất nhưng sau đó cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, cần gạt nước đảo qua đảo lại nhưng tầm nhìn vẫn không tốt như cũ, gần như không trông thấy bóng người.

Phía trước là một ngọn núi, giám sát Lương đảo tay lái, quay đầu xe quành lại, anh vòng vào con đường nhỏ bên cạnh: "Mưa to quá, đây là mưa rào có sấm chớp, đợi mưa tạnh rồi chúng ta lại đi sau nhé!"

Thông qua cửa sổ xe mịt mờ, Tô Niệm Tinh trông thấy xung quanh toàn là cây cối rậm rạp, chỉ có mỗi một con đường nhỏ này, xem ra đây là đường mà người mở rail

"Em ở châu Âu chơi những gì? Có người nào tìm em xem bói không?" Giám sát Lương cởi dây an toàn, chủ động hỏi.

Nhắc đến chuyện này là Tô Niệm Tinh có cái để nói ngay, cô kể vắn tắt lại hành trình ở châu Âu của mình.

Giám sát Lương biết được cô đã tham gia bữa tiệc do người bản địa tổ chức mà trong lòng hơi dao động: "Người châu Âu thích khiêu vũ, em có nhảy không?”

Tô Niệm Tinh lắc đầu với vẻ tiếc nuối: "Em không biết kiểu khiêu vũ của bọn họ, trông có hơi phức tạp.

Người phương Tây thích khiêu vũ, đặc biệt là mấy điệu có kỹ năng xã giao cần thiết, sau này cô nhận được đơn từ châu Âu chắc chắn cũng phải học mấy kỹ năng cơ bản này.

"Chắc chắn có rất nhiều chàng trai trẻ mời em khiêu vũ, đúng không?"

"Đúng rồi, nhiều lắm, người bên đó rất cởi mở." Tô Niệm Tinh nghiêng người ngồi, hào hứng kể lại chuyện khi ấy. Giám sát Lương mím môi, không lên tiếng hỏi tiếp nữa mà chỉ ra hiệu cho cô tiếp tục kể.

"Có một chàng trai trẻ trông giống hoàng tử tinh linh lắm nhé, anh ta mời em nhảy với mình một bài nhưng tiếc là ánh mắt của anh ta quá nóng bỏng, cho nên em không nhảy với anh ta." Tô Niệm Tinh có hơi tiếc nuối: "Nếu anh cũng qua bên đó thì tốt rồi, em có thể nhảy với anh."

Giám sát Lương tự động bỏ qua câu đằng sau của cô, anh liếc mắt quan sát cô: “Anh ta thích em?”

"Chắc là thích đấy!" Tô Niệm Tinh gật đầu: "Nhưng em không muốn phát triển thứ tình duyên ngắn ngủi đó với anh ta đâu."

"Tại sao?" Ánh mắt của giám sát Lương tối tăm.

Tô Niệm Tinh nâng mắt lên quan sát anh: "Nào có tại sao, không thích chính là không thích, trên đời này trai đẹp nhiều như thế, nếu thấy người nào mà em cũng thích người đó, vậy chắc em đã mệt chất từ lâu rồi!"

Trong xe hơi nóng nực nhưng cứ cố tình lại không thể mở cửa sổ xe, giám sát Lương lấy một tờ quảng cáo trong ngăn chứa đồ ra quạt gió cho Tô Niệm Tinh, nhưng môi anh vẫn luôn mím chặt giống như đang bực tức với người khác vậy.

"Anh ghen đấy hả?" Tô Niệm Tinh nhướng mày quan sát anh.

Giám sát Lương lắc đầu: "Không có."

Tô Niệm Tinh bu môi với vẻ không vui: "Có người hẹn em, anh không ghen sao?”

Một câu cuối cùng của cô còn mang theo ý làm nũng, nếu là người đàn ông đã từng hẹn hò và có kinh nghiệm chắc chắn sẽ nói vài ba câu đường mật.
Bình Luận (0)
Comment