Chương 1260: Chắc Chắn Không Kịp Đâu
Chương 1260: Chắc Chắn Không Kịp ĐâuChương 1260: Chắc Chắn Không Kịp Đâu
Trên tivi đang phát sóng một vụ hỏa hoạn, tòa nhà Hào Đình ba mươi hai tầng đã bốc cháy, ống kính của phóng viên xoay chóng cả mặt nhưng cách từ xa như thế vẫn có thể nhìn thấy rõ khói mù bốc lên từ tòa nhà ấy.
"Trời ơi! Tòa nhà cao như thế, xe cứu hỏa chạy qua đó cũng vô dụng thôi!"
Tầng cao nhất mà xe cứu hỏa có thể lên đến được là tâng mười tám, nhưng chỗ này có tận ba mươi hai tầng, còn chênh hẳn mười tầng nữa.
"Chắc chắn không kịp đâu, tốc độ lan của ngọn lửa nhanh quá, chỉ chớp mắt cái đã cháy hừng hực như thế rồi."
Có hàng xóm chạy ra cửa nhìn về phía tòa nhà Hào Đình, từ đây vẫn có thể trông thấy có khói bốc lên trời.
Mới đầu mọi người đều đang cảm khái rằng hộ gia đình kia sao lại bất cẩn như thế, nhưng đột nhiên Tô Niệm Tinh nhớ ra một chuyện, tòa nhà Đại Hào ba mươi hai tâng, trước đây hình như nhà của An Bác và Nhã Tĩnh cũng ở tòa nhà Hào Đình và cũng ở tâng ba mươi hai, không phải là nhà cô ấy đấy chứ?
Con ngươi của cô co rút, lập tức cầm điện thoại trên bàn lên bấm số.
Điện thoại nhanh chóng được nối thông, đầu bên kia là một giọng nam giới xa lạ, chỉ nghe thấy đối phương tự báo tên họ: "Đây là văn phòng của giám sát Ngụy Tuấn Thông, thuộc tổ trọng án."
Lúc này, Tô Niệm Tinh mới đột nhiên phản ứng lại, giám sát Lương đã thăng chức rồi, anh đã được điều đến phòng điều tra và phòng chống ma túy, nhưng cô cũng không biết số điện thoại văn phòng hiện tại của anh.
Cô trực tiếp cúp máy luôn, sau đó lại gọi vào điện thoại di động của giám sát Lương, chỉ mong sao điện thoại của anh vẫn còn pin. Đại khái là ông trời nghe được tiếng kêu của cô mà điện thoại di động nhanh chóng được kết nối.
Tô Niệm Tinh nói nhanh với anh: "Tòa nhà Hào Đình ba mươi hai tâng bốc cháy rồi, Nhã Tĩnh có ở nhà không?"
Giám sát Lương hơi dừng lại rồi trả lời: "Ở nhà, hôm qua nó trực ca đêm đến sáng nay mới về nhà."
Trái tim Tô Niệm Tinh trùng xuống, cũng không còn lòng dạ nói gì nhiều với anh mà trực tiếp cúp máy.
Cô vẫy tay với các vệ sĩ: "Mau theo tôi đến tòa nhà Hào Đình."
Các vệ sĩ lập tức đi theo phía sau, những hàng xóm khác thì ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, trong nháy mắt đã phản ứng lại, tòa nhà bị cháy là nhà của em gái giám sát Lương đây mà?
Tô Niệm Tinh leo lên xe mà trái tim đập như trống dồn, người đang trong giấc mộng sẽ bị khói làm sặc mà tỉnh dậy, nhưng nếu cô ấy ở trong phòng ngủ vậy chắc hẳn sẽ không phát hiện ra đâu?
Đợi khi cô ấy phản ứng lại được thì rất có khả năng đã không kịp chạy trốn rồi.
Cô nhìn con đường trước mặt với vẻ khẩn trương, rõ ràng chưa đến mười dặm đường nhưng thời gian trôi quá quá chậm, cô gõ lên ghế ngôi đằng trước với vẻ bất an, không ngừng kiếm môi mình, liệu có thật sự xảy ra chuyện không đây?
Nhưng trước đây cô đã xem bói cho Nhã Tĩnh, cũng không bói ra được cô ấy sẽ gặp chuyện.
Lễ nào là hiệu ứng cánh bướm chăng? Vì bây giờ giám sát Lương và cô đang sống chung cho nên Nhã Tĩnh phải một mình nấu cơm, sau đó là xảy ra hỏa hoạn?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
"Bà chủ, đằng trước bị chặn rồi, hoàn toàn không lái xe vào được."
Đoạn đường trước mặt vang đầy tiếng còi xe của tài xế, có vài tài xế thậm chí còn ra ngoài xem phía trước đã xảy ra chuyện gì.
Đại Đao gọi một tài xế đang vòng trở về lại rôi mới biết được từ miệng đối phương rằng đoạn đường trước mặt đã bị cảnh sát mặc quân trang phong tỏa rồi, xe riêng không được phép lái vào, phải nhường đường cho đội phòng cháy chữa cháy.
Tô Niệm Tinh chỉ đành kêu Đại Đao đỗ xe ở ven đường, sau đó dẫn các vệ sĩ chạy về phía trước, nhưng cho dù là vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể cách tòa nhà rất xa, mà hoàn toàn không thể tiến được vào trong vòng vây.
"Bên đó xảy ra hỏa hoạn, nếu đồ rơi xuống sẽ chết người đấy." Viên cảnh sát mặc quân trang này có tính cách rất ôn hòa: "Ném một quả trứng từ tầng ba mươi hai xuống cũng có thể đập chết người, mọi người vẫn nên còng đường khác mà đi đi.'
Tô Niệm Tinh đứng ở bên ngoài vòng vây, bên cạnh cô có rất nhiều thị dân đang đứng lại xem náo nhiệt, cô thông qua khe hở nhìn thấy giám sát Lương đã đến trước mình một bước và đang trao đổi với cảnh sát mặc quân trang.
Cũng không biết anh đã nói gì mà cuối cùng bên kia cho anh vào, thế là anh phóng thẳng vào trong tòa nhà.