Chương 1261: Cao Quá
Chương 1261: Cao QuáChương 1261: Cao Quá
Một khi xảy ra hỏa hoạn là thang máy sẽ bị cấm dùng, nên anh chỉ có thể leo thang bộ.
Tô Niệm Tinh nghển cổ nhìn lên tòa nhà cao tâng.
Cao quái
Chẳng nhìn thấy gì hết!
Trong số các thị dân đứng xung quanh cô có vài người đi đường ngang qua, có vài người thì là hộ dân sống trong tòa nhà này, người trẻ tuổi ban ngày phải đi làm, chỉ có phụ nữ và các ông các bà lớn tuổi là còn ở nhà, lúc này bọn họ đều đang chửi hộ gia đình này bất cẩn.
"Lỡ như lửa lan sang nhà chúng tôi thì phải làm sao hả?”
"Tầng đó cao như thế, xe cứu hỏa cũng không có cách nào dập được lửa."
Có người cảm thấy kỳ quái: "Hệ thống phòng cháy của tòa nhà Hào Đình vẫn luôn rất tốt, tôi xào rau bốc khói một cái là sẽ có báo động, xả nước ngay, nhưng tại sao hộ gia đình đó lại không có còi báo động?”
Vì chủ đầu tư đã lắp đặt thiết bị báo cháy cảm biến khỏi từ trước mà không phải do sở thích của từng nhà quyết định, cho nên tại sao thiết bị báo cháy của nhà cô ấy lại không có tác dụng?
"Đúng rồi, kỳ lạ thật đấy, tối sông ở tầng 31 đây nhưng cũng không nghe thấy tiếng báo động."
"Có khả năng là thế lửa quá lớn cho nên chút nước đó không đủ chăng?” Có người đoán mò.
Tô Niệm Tinh nghe mà có hơi đăm chiêu, lẽ nào thiết bị báo cháy cảm biến khói của nhà cô ấy bị hỏng rồi sao? Thế này cũng quá trùng hợp rồi.
Trong lúc cô đang oán thầm thì cuối cùng xe cứu hỏa cũng lái tới, một cái cần trục rất dài được dựng lên, nhưng độ cao đó hoàn toàn không thể nào với tới được, nhưng mỗi một tầng lầu đều có bình chữa cháy cho nên nhân viên cứu hỏa đành chạy thẳng vào tòa nhà.
Tô Niệm Tinh chắp hai tay lại cầu nguyện cho mấy nhân viên cứu hỏa này có thể kịp thời cứu được Lương Nhã Tĩnh.
Chỉ qua hai phút là cô đã thấy một người đi ra khỏi tòa nhà, à không, nói chính xác thì là hai người, giám sát Lương đang đỡ em gái Lương Nhã Tĩnh.
Cô ấy cũng không bị khói làm cho hôn mê bất tỉnh, chỉ là cả người thoạt nhìn có hơi suy yếu, mặt xám mày tro, mặc đồ ở nhà, cả người trông chật vật lắm, cánh tay còn bị thương, một chiếc dép thậm chí còn mất.
Tô Niệm Tinh thấy bọn họ đi ra ngoài mới vội vẫy tay với họ, chỉ là khoảng cách quá xa nên hai người họ hoàn toàn không nghe thấy.
Bọn họ đi đến khu y tế, có bác sĩ giúp khử trùng cho cánh tay của Lương Nhã Tĩnh, Tô Niệm Tinh giải thích với viên cảnh sát mặc quân trang: "Đó là em gái tôi, cho tôi qua đó thăm đi."
Viên cảnh sát mặc quân trang quay đầu liếc mắt nhìn rồi bảo cô chớ cô sốt ruột: "Cô ấy đã không sao rồi, cô ở đây đợi người đi."
Tô Niệm Tinh chỉ có thể đứng đợi, giám sát Lương trong lúc vô tình liếc mắt nhìn qua bên này cũng phát hiện ra cô, anh lập tức sải bước đi qua đó: "Nhã Tĩnh không sao rồi."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn Lương Nhã Tĩnh, đối phương đang ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao tâng, xem chừng là không có vấn đề gì thật, cô không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Giám sát Lương gọi em gái một tiếng, Lương Nhã Tĩnh dùng một tay ấn lên vết thương rồi đi qua đó mỉm cười với Tô Niệm Tinh: "Đại sư, tôi không sao đâu."
Tô Niệm Tinh gật đầu: 'Không sao thì tốt, làm tôi sợ chết đi được, sau này không thể tự mình nấu cơm nữa, quá nguy hiểm."
Lương Nhã Tĩnh hơi sững sờ rồi lắc đầu: "Không phải, tôi không nấu cơm, ngày nào tôi cũng mau đồ ăn bên ngoài về mà."
Sắc mặt của giám sát Lương có hơi nặng nề: "Có khả năng là ánh mắt quá độc, tụ lại sinh nhiệt rồi đốt cháy rèm cửa sổ ở ban công."
"Vậy thiết bị báo cháy thì sao?" Tô Niệm Tinh truy hỏi.
Lương Nhã Tĩnh lắc đầu: "Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trước đó tôi nấu cháo bị khê là nó vẫn còn tác dụng mà, giờ lại đột nhiên hỏng."
Bình thường cô ta cũng không hay nấu cơm cho nên không biết quá rõ thiết bị báo cháy bị hỏng từ lúc nào.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng hô đây kinh hãi: "Trời ơi, thế lửa lớn hơn rồi."
Lương Nhã Tĩnh quay đầu, chỉ thấy ngọn lửa hừng hực cháy rất khủng khiếp, có nhân viên phòng cháy đang đứng cần cẩu phun nước.
"Ế? Có phải độ cao không đủ không, sao lại phun vào tầng 31 mà không phun thẳng vào ngọn lửa ở tầng 32?"