Chương 1262: Sẽ Không Đâu
Chương 1262: Sẽ Không ĐâuChương 1262: Sẽ Không Đâu
"Không rõ cho lắm, có khả năng là độ cao không đủ chăng?”
"Độ cao không đủ cái gì, chỉ cần giơ lên một chút nữa là đủ rồi." Có vài thị dân cảm thấy lý do này quá miễn cưỡng.
Có người hiểu nghề lại giải thích: "Phun xuống bên dưới để giảm nhiệt, tránh cho lửa lan xuống tầng dưới, còn ngọn lửa ở tầng 32 sẽ do nhân viên cứu hỏa bên trong dập."
Lương Nhã Tĩnh có hơi lo lắng, vội nắm lấy cánh tay của giám sát Lương: "Anh ơi, liệu anh ta có xảy ra chuyện không?”
Giám sát Lương vỗ vào mu bàn tay của em gái: "Sẽ không đâu, anh ta cũng là nhân viên cứu hỏa, chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì đâu."
Trận hỏa hoạn này kéo dài đến hơn một giờ chiều cuối cùng mới dập tắt, nhân viên cứu hỏa bắt đầu rút quân.
Lương Nhã Tĩnh chạy về phía một nhân viên cứu hỏa trong số đó, nhìn vẻ mặt của cô ấy hình như là đang cảm ơn đối phương.
Tô Niệm Tinh híp mắt quan sát nhân viên cứu hỏa kia, cách có hơi xa nên cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét của đối phương, nhưng người này lại cho cô một cảm giác rất quen thuộc, hình như cô đã từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra được đã từng gặp ở đâu.
Giám sát Lương giải thích với Tô Niệm Tỉnh: "Anh tới muộn, lúc leo đến tầng hai mươi thì khói đã phun kín toàn bộ cầu thang rồi, hoàn toàn không thể leo lên trên thêm nữa, chính anh ta đã cứ Nhã Tĩnh ra."
Bây giờ anh nghĩ lại mà vẫn còn sợ, Nhã Tĩnh ngủ rất sâu, gọi nhẹ là không tỉnh, nếu không phải người này ngửi thấy mùi khói mà đi gõ cửa thì Nhã Tĩnh chắc chắn đã chết rồi.
"Sao anh ta lại vừa vặn ở chỗ này vậy?" Trong mắt Tô Niệm Tinh không che giấu được vẻ kinh ngạc. Vừa rồi rõ ràng mấy nhân viên cứu hỏa kia tới còn muộn hơn cả giám sát Lương.
"Năm ngoái anh ta chuyển vào đây và sống ở tầng trên, Nhã Tĩnh với anh ta có quen biết." Giám sát Lương kêu cô về trước: "Bên này loạn lắm, anh còn phải dọn dẹp lại nhà cửa nữa."
Tô Niệm Tinh kêu anh cứ đi lo việc của mình: "Lát nữa em sẽ về."
Chuyện tiếp theo đấy quả thật rất lộn xộn, hiển nhiên là căn nhà vừa bốc cháy không thể tiếp tục ở nữa nên phải chuyển toàn bộ đồ đạc ra, sau đó gọi người chuyên nghiệp đến kiểm tra xem có cần gia cố lại tường chịu lực không, tránh cho lại khiến tâng trên xảy ra vấn đề.
Lúc giám sát Lương mua căn hộ lớn này đã đặc biệt mua cả bảo hiểm, sau khi Lương Nhã Tĩnh được cứu ra ngoài, anh đã liên hệ với công ty bảo hiểm, kêu bọn họ qua đây kiểm tra, sau khi xác nhận không có sơ xuất thì công ty bảo hiểm sẽ bồi thường.
Giám sát Lương gọi nhân viên dọn vệ sinh qua đây xử lý.
Tuy rằng nhân viên cứu hỏa tới kịp thời nhưng tốc độ cắn nuốt của ngọn lửa còn nhanh hơn, đồ đang trong nhà gần như đều bị thiêu rụi thành tro, có vài món đồ còn sòn lại như trang sức bằng vàng, bây giờ đã bị đốt cháy thành màu đen, giám sát Lương tìm được cái túi đựng chúng vào, dự định giao lại cho em gái.
Lương Nhã Tĩnh nghe thấy anh trai gọi mình bèn đáp một tiếng.
Người đàn ông đứng đối diện với cô ta nói: 'Không sao, cô mau đi đi, tôi còn phải về đội viết báo cáo nữa." Lương Nhã Tĩnh nở nụ cười với anh ta: "Sau này tôi sẽ mời anh ăn cơm nhé."
"Được!'...
Căn nhà bị ngọn lửa lớn thiêu cháy tạm thời không có cách nào vào ở tiếp, công ty bảo hiểm có thể bồi thường toàn bộ nhưng xảy ra hỏa hoạn cũng không phải chỉ cháy mỗi một căn nhà, mặt tường của tầng trên và tâng dưới bị đốt hỏng cũng cần cô ấy tới bồi thường, tính sơ sơ cũng lên đến hơn một trăm vạn rồi.
Giám sát Lương tìm luật sư tới xử lý chuyện này, Lương Nhã Tĩnh sẽ chuyển đến căn nhà cảnh sát mà anh mua trước đây, bên đó trị an không tồi, hơn nữa tầng lầu lại thấp, lửa cháy cũng không sợ.
Nhưng Lương Nhã Tĩnh suýt chút nữa thì chết cháy khiến trạng thái tinh thân không được ổn cho lắm, giám sát Lương ngoại trừ đi làm ra thì phần lớn thời gian đều qua đó cùng em gái, Tô Niệm Tinh cũng có qua thăm hai lần.
Sau đó, cô bay tới nội địa ký hợp đồng rồi lại vòng về Hương Giang.
Lương Nhã Tĩnh đã đỡ hơn khá nhiều rồi, cả người cũng lấy lại tinh thần.
Cha mẹ cô ta biết được con gái suýt xảy ra chuyện bèn vội vàng chạy từ nước ngoài vê Hương Giang khuyên nhủ cô ta.
Trước đó Tô Niệm Tinh có đến thăm, thấy tinh thần của cô ta đã tốt hơn một chút cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lương Nhã Tĩnh lên kế hoạch quay về làm việc: "Không thể xin nghỉ tiếp được, bằng không muốn thăng chức sẽ gặp phải trở ngại."
Lúc này, Tô Niệm Tinh mới nhớ ra Lương Nhã Tĩnh muốn cạnh tranh vị trí chủ nhiệm khoa, trong mắt cô hiện thêm vài phần lo lắng, người đàn ông kia chắc cũng xuất hiện rồi nhỉ?