Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1275 - Chương 1275: Sao Lại Về Nhanh Như Vậy

Chương 1275: Sao Lại Về Nhanh Như Vậy Chương 1275: Sao Lại Về Nhanh Như VậyChương 1275: Sao Lại Về Nhanh Như Vậy

Mấy người Đại Đao rời khỏi căn nhà, dọc theo đường đi còn bàn tính xem nên mua gì để mang về, chỉ có một mình Tô Niệm Tinh là ở lại nhà, đương nhiên, vẫn còn các cảnh sát chìm tại nội địa đang ở cùng cô.

Khoảng hơn một tiếng sau thì cửa phòng bị người gõ vang, Tô Niệm Tinh hô một tiếng: "Ai đó? Đại Đao hả? Sao lại về nhanh như vậy?”

Cửa phòng vừa mới hé ra một khe sau đó đã bị lực lớn đẩy mở, mấy người đàn ông cầm súng lao vào trong phòng, trong tay bọn họ có Type 54 pistol, có cả AK147, vào tiến vào đã bắn phá một trận.

Người phụ trách mở cửa không phải là vệ sĩ chân chính là mà một bộ cơ quan nhỏ, sau khi cảnh sát chìm nhìn thấy nhóm người này lập tức tìm chỗ che chắn để tránh.

Tô Niệm Tinh đang ở trên tâng nghe thấy bên dưới vang lên tiếng giao chiến ác liệt cũng sợ hãi trốn ra đằng sau cửa, bịt chặt tai lại.

Vũ khí của mấy người này được chuẩn bị quá đầy đủ, nếu không thể chế phục được bọn họ thì có khả năng cô thật sự sẽ chết mất.

Nghĩ đến đây, cô nhìn về phía cái cửa sổ bằng kính kia, không có lưới sắt, nếu trượt xuống thuận theo cửa sổ thì có thể chuồn đi.

Nhưng nói không chừng bên ngoài lại có người canh chừng, cô theo bản năng lại gần bên cửa sổ, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy bọn cướp đứng canh nhưng ai ngờ lại trông thấy hai bóng người quen thuộc, con ngươi của cô co rút lại.

Anh tới đây từ khi nào vậy?

Bên dưới lầu, giám sát Lương dẫn đầu giải quyết tên cướp đang canh gác, sau đó cùng Ngụy Tuấn Thông một trái một phải trốn ở hai bên cánh cửa, bắn vào trong nhà, bởi vì mấy tên cướp này chỉ mải lo đằng trước, trong lúc nhất thời không phân biệt được tiếng súng là ở đằng trước hay đằng sau, cho nên lập tức bị người đằng sau bắn vỡ sọ.

Một tên! Hai tên! Ba tên! Liên tiếp có người nối đuôi nhau ngã xuống, mắt thấy toàn bộ hỏa lực đều nhắm về phía mình, Hứa Thiếu Phú quả quyết ném súng đi, giơ hai tay đầu hàng.

Một khi đầu hàng thì cảnh sát không thể giết người, bằng không chính là vi phạm pháp luật, sẽ bị trừng phạt.

Có viên cảnh sát đi qua đá bay khẩu súng bên chân anh ta, sau đó lại có cảnh sát còng hai tay của Hứa Thiếu Phú ra đằng sau, đúng lúc này, Tô Niệm Tinh vẫn luôn trốn ở trên tâng không thò mặt ra mới chạy từ trên tâng xuống, cô liếc mắt nhìn một cái đã trông thấy con người chói lóa nhất trong đám người kia: "Sao anh lại quay về đây?"

Trong ánh mắt tràn ngập ý cười của cô còn lộ ra vẻ sung sướng và hân hoan khó mà che giấu được, đôi mắt đen láy của giám sát Lương lập tức lộ ra màu sắc chói mắt, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần: “Anh lo bọn họ vì thấy anh ở bên cạnh em, không dám hành động cho nên mới giả bộ quay về trước sau đó vòng trở lại."

Tô Niệm Tinh mím môi cười, ôm chặt lấy anh: "Em còn tưởng phen này mình chết chắc rồi chứ."

Giám sát Lương ôm người vào lòng, ngửi mùi hương hoa trên người cô: "Sao có thể chứ, anh sẽ không để em chết đâu.'...

Bọn họ ở bên cạnh tình chàng ý thiếp khiến Hứa Thiếu Phú đã tức đỏ mắt đột nhiên giấy giụa kêu la: "Tô Niệm Tinh, mày đừng hòng đắc ý, tao có tiền, tao sẽ không chết đâu." Lâm Kiến Quốc từ bên ngoài đi vào trong nghe được câu này mới đá mạnh một cước qua: "Nói vớ vẩn gì đấy!"

Ngụy Tuấn Thông nhìn thấy mà trợn tròn mắt há hốc mồm, vậy mà còn có thể đánh người nữa sao?"

Anh ta bắt tay Lâm Kiến Quốc rồi định dẫn độ Hứa Thiếu Phú về Hương Giang: "Anh ta đã gây ra mấy vụ bắt cóc tống tiền ở Hương Giang, mức tiền cao nhất là sáu trăm triệu."

Lâm Kiến Quốc phì cười: "Vậy thì đã sao? Các anh ở Hương Giang không có bản lĩnh bắt người, giờ cảnh sát nội địa chúng tôi bắt được rồi còn có thể để anh dẫn về được sao? Đợi anh ta chịu án ở nội địa và ngồi tù xong mới được về Hương Giang, đến lúc đó các anh hãy tiếp tục phán quyết."

Anh ta bắt tay, ra hiệu cho viên cảnh sát chìm dẫn người về phòng tạm giam.

Lâm Kiến Quốc nói chuyện vài câu với Tô Niệm Tinh và giám sát Lương sau đó quay về xử lý vụ án này.

Anh ta hoàn toàn không để ý đến Ngụy Tuấn Thông, sắc mặt của đối phương xanh như tàu lá chuối.

Suy cho cùng thì người ta cũng đã cứu mình nên Tô Niệm Tinh không tiện xem kịch hay, cô buông giám sát Lương ra và hỏi anh làm thế nào lại có súng.
Bình Luận (0)
Comment