Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1277 - Chương 1277: Anh Quên Tôi Là Ai Rồi À

Chương 1277: Anh Quên Tôi Là Ai Rồi À Chương 1277: Anh Quên Tôi Là Ai Rồi ÀChương 1277: Anh Quên Tôi Là Ai Rồi À

Trên gương mặt anh ta lập tức hiện ra nụ cười vui sướng: “Được, cô nói đi, tiền ở đâu? Bây giờ tôi sẽ đi tìm ngay."

Tô Niệm Tinh đề nghị được xem bói cho đối phương, hiển nhiên là Lâm Kiến Quốc không có gì mà không đồng ý rồi. Thời buổi này, luật pháp ở nội địa không giống ở Hương Giang phải đi quy trình, chỉ cần nhân viên điều tra án đồng ý là có thể cho người ngoài vào gặp.

Tô Niệm Tinh ngồi xuống ghế quan sát Hứa Thiếu Phú.

Vẻ mặt của anh ta lạnh lùng: "Chẳng trách Diệp Thắng Thiên lại nói mày quỷ kế đa đoan, nhiều lần nhắc tao phải cẩn thận, quả nhiên mày không phải cái thứ gì tốt lành."

Tô Niệm Tinh cũng không phí lời với anh ta mà ra hiệu cho hai viên cảnh sát ấn anh ta xuống, cô bắt lấy tay của anh ta.

Hứa Thiếu Phú đoán ra được dụng ý của cô nên ra sức giãy giụa.

Một lúc sau, Tô Niệm Tinh rút tay vê và nhìn anh ta: "Nếu Diệp Thắng Thiên đã biết năng lực của tôi vậy làm sao tôi có thể để anh sống được chứ."

Hứa Thiếu Phú cười ha ha: "Mày bói ra được thì đã làm sao? Tao đã chuẩn bị phương án dự phòng rồi, mày cứ đợi sát thủ tới đi!"

Tô Niệm Tinh bật cười: "Anh quên tôi là ai rôi à, chỉ vẻn vẹn có ba trăm triệu mà cũng muốn giết tôi? Vậy cũng phải xem bạn gái anh có thể cầm được số tiền đó không đã nhé."

Cô quay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn và quay về văn phòng.

Giám sát Lương lập tức đi lên đón: "Có bói ra được không?” Tô Niệm Tinh gật đầu rồi nói lại địa chỉ mà Hứa Thiếu Phú giấu tiền cho Lâm Kiến Quốc biết.

Anh ta lập tức dẫn người đi tìm.

Giám sát Lương thấy sắc mặt của cô khó ở: 'Sao vậy?"

"Hứa Thiếu Phú có một cô bạn gái, anh ta đã giao một nửa số tiền chuộc cho cô ta, còn một nửa thì mang về nội địa." Tô Niệm Tinh lo lắng vô cùng: "Ba trăm triệu ở bên này không thành vấn đề nhưng ba trăm triệu ở Hương Giang lại đang nằm trong tay bạn gái của anh ta."

Giám sát Lương chấn động, lập tức cầm điện thoại bàn ở trên bàn làm việc lên và gọi cho cảnh ti Trần, nói lại chuyện Hứa Thiếu Phú đã bị cảnh sát nội địa bắt giữ.

Cảnh ti Trân đã biết kết quả từ trước rồi, Ngụy Tuấn Thông đã báo cho ông ta.

Vốn dĩ giám sát Ngụy còn muốn thông qua cảnh ti Trân để tạo áp lực, cho phép anh ta được dẫn độ người về Hương Giang chịu án nhưng cảnh ti Trần lại chửi một trận.

Ngược lại không phải nói cảnh ti Trần không muốn cứu vãn thể diện của đội cảnh sát Hương Giang mà là ảnh hưởng của việc dẫn độ mang lại sẽ còn nghiêm trọng hơn cả chịu án tại nội địa.

Chịu thẩm tra ở nội địa thì Hứa Thiếu Phú sẽ bị phán tử hình, nhưng về Hương Giang thì anh ta chỉ bị phạt ngồi tù mà thôi. Thị dân sẽ cảm thấy bọn họ đang nối giáo cho giặc, lãng phí tiền của người nộp thuế. Ông ta hà tất phải lấy danh tiếng của mình ra để làm loại chuyện vừa tốn sức vừa không được lợi này chứt

Cảnh ti Trần thậm chí còn nói với giám sát Lương: "Tòa án đã phát lệnh hạn chế tài sản, cũng đã lục soát ra được ba trăm triệu đô la Hồng Kông từ chỗ ở của bọn họ, nhưng nghe nói cô ta đã bỏ ra rất nhiều tiên để thuê luật sư, kiện lên tòa chưa chắc đã thua đâu."

Đây cũng được tính là một lời nhắc nhở thiện chí, trong lòng giám sát Lương thấy rất căng thẳng.

Pháp luật Hương Giang xưa nay luôn là đặt làm riêng cho cánh nhà giàu, chỉ cần có tiền thì có thể thuê được luật sư hàng đầu, thậm chí bọn họ còn có thể đút lót thẩm phán.

Giám sát Lương nói lại nguyên văn lời của cảnh ti Trân cho Tô Niệm Tinh nghe, hơn nữa còn nhanh chóng đưa ra quyết định: "Chúng ta phải về Hương Giang, thôi nếu thua kiện thì bạn gái anh ta sẽ bỏ tiền ra thuê sát thủ giết em mất”

Trước đó Tô Niệm Tinh cũng đang lo lắng chuyện này, sau khi nghe được vậy, trái tim cô giật thon thót: "Vậy em phải làm sao bây giờ?"

"Chúng ta chia làm ba bước làm. Một là điều tra về luật sư của bọn họ, em hãy nghĩ cách xem bói cho đối phương để đối phương không có cách nào đối phó được với em.

Hai là xem bói cho thẩm phán, xem liệu đối phương có nhận hối lộ hay không.

Ba là xem bói cho luật sư mà bên cảnh sát cung cấp, xem bọn họ có cố gắng hết sức không."

Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hóa ra cô xem bói còn có nhiều tác dụng như vậy à, cô quả quyết gật đầu: "Được, cứ làm như vậy đi!"

Bọn họ không đợi Lâm Kiến Quốc trở về mà trực tiếp dẫn các vệ sĩ vòng về chỗ ở, xách hành lý chạy về Hương Giang.
Bình Luận (0)
Comment