Chương 1281: Không Thành Vấn Đề
Chương 1281: Không Thành Vấn ĐềChương 1281: Không Thành Vấn Đề
Tô Ngọc Bạch đã công khai muốn chống lưng cho cháu dâu rồi, ông ta đã hạ quyết tâm phải khiến La Quyên thua, mà toàn bộ gia sản của La Quyên mới chỉ có ba trăm triệu thôi, thậm chí còn chưa bằng nổi con số lẻ của Tô Ngọc Bạch.
Ai thắng ai thua chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là biết ngay. Vậy mà mấy thằng ngốc này chỉ quan tâm đến sáu trăm vạn mà không thèm nghĩ thử xem, nếu thua vụ kiện này thì đến một xu cũng chẳng có.
Ánh mắt Lý Lê Giang nhìn về phía Tô Niệm Tinh cũng mang theo vài phần khen ngợi: "Ngày trước Anh Kiệt có từng nhắc đến cô với tôi, mấy năm trước cô đã cho nó một lời tiên đoán, nói rằng trong tương lai nó sẽ bị bắt cóc. Đáng tiếc là khi ấy nó không để tâm đến. Mấy hôm trước bị bắt cóc rồi tôi mới biết chuyện này, phải nói là thật sự đúng y như cô đoán luôn."
Tô Niệm Tinh cười lễ phép với ông ta: 'Lần này có thời gian, tôi sẽ bói cho đại thiếu gia thêm một quẻ để sau này anh ta có thể tránh được mấy kẻ tiểu nhân này."
Lý Lê Giang cũng không khách sáo, liên tiếp nói ba chữ được rồi lại bảo: "Không chỉ Anh Kiệt mà cả tôi và Kiệt Tuấn cũng muốn bói nữa."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Không thành vấn đề."
Cô dời tâm mắt về phía mặt của năm vị luật sư kia, sau khi liếc mắt nhìn một vòng, cô chủ động đứng dậy đi đến trước mặt một vị luật sư ngồi ngoài cùng bên trai và duỗi tay về phía đối phương.
Đương nhiên mấy vị luật sư này cũng biết sự lợi hại của Tô Niệm Tinh rồi, bọn họ không dám đối diện với cô và cũng không muốn bắt tay. Nhưng bắt tay là lễ nghi xã giao, anh ta không có khả năng không nể mặt Tô Ngọc Bạch được.
Ban đầu anh ta từ chối lời mời của cô, đối phương vốn đã tức giận rồi, giờ ngay cả một chút lễ nghi này cũng không chịu đồng ý vậy có khác gì vả mặt không.
Anh ta chỉ là luật sư thôi, cho dù có biết giảo biện cỡ nào thì cũng không có cách nào nói người chết thành người sống.
Anh ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng bắt lấy tay cô nhưng lại không dán dừng quá lâu, chỉ khoảng hai giây sau đã vội vàng rời đi.
Động tác này làm như thể Tô Niệm Tinh là mãnh thú hồng thủy vậy.
Tô Niệm Tinh lại gần ông ta rồi nghiêng người thấp giọng thì thầm bên tai đối phương: "Điền tiên sinh thật có phúc, ở nhà có vợ hiền giúp đỡ, bên ngoài lại có nhân tình quốc sắc thiên hương dịu dàng hiểu ý, nhưng không biết vợ anh có biết chuyện này không nhỉ?"
Giọng của cô rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ một mình luật sư Điền có thể nghe thấy, vừa rồi luật sư Điền còn hiên ngang lẫm liệt lắm nhưng lúc lại run như cầy sấy vậy.
Đều là người thông minh cả, anh ta không dám đối đầu với đối phương nữa mà vội vàng quay đầu qua chắp tay với Tô Ngọc Bạch và Lý Lê Giang: "Tôi bằng lòng gia nhập vào quý công ty!"
Tô Niệm Tinh lại dời tầm mắt về phía bốn vị luật sư còn lại, bọn họ theo bản năng lùi lại một bước, nhưng không dám rời đi.
So với bí mật bị vạch trần thì sáu trăm vạn kia đã không còn sức cám dỗ gì nữa rồi.
Luật sư có thể bò lên được vị trí này nếu như nói chưa từng làm ra chuyện táng tận lương tâm gì thì đúng là kẻ si nói mộng.
Bọn họ có thể leo lên cao được như thế, kiếm được nhiều tiền như vậy, sở hữu thành tích bách chiến bách thắng chính là vì bọn họ dám liều.
Nếu cô bói ra được chuyện xấu mà bọn họ đã từng làm trong quá khứ, vậy toàn bộ công danh lợi lộc sẽ chỉ như một làn khói bay qua, không còn liên quan gì đến bọn họ nữa.
Rất nhanh đã có ba vị luật sư thức thời chịu nhường bước: "Chúng tôi cũng gia nhập.
Tô Niệm Tinh liếc nhìn một vị luật sư cuối cùng, vị này họ Bàng, tướng mặt rất phức tạp, mắt thường không thể nào nhìn ra được.
Vẻ mặt của cô hơi sững sờ, định bắt tay nhưng đối phương lại chỉnh áo của mình: "Tôi biết cô Tô bói toán rất linh nhưng trên đời này luôn có công lý tồn tại. Cô La và Hứa Thiếu Phú không có quan hệ vợ chồng, Hứa Thiếu Phú bắt cóc phú hào không hề liên quan gì đến cô La hất.
Phía cảnh sát cũng không có bằng chứng đóng băng tài sản của cô ấy. Các cô cũng biết phía cảnh sát không có phần thắng nên mới dùng mấy thủ đoạn này.
Nhưng tôi không tin người chiến thắng luôn là các cô đâu."
Anh ta nói xong một đống lời nghe rất hiên ngang lẫm liệt rồi định rời đi, nhưng cửa lại bị vệ sĩ chặn lại.
Tô Ngọc Bạch đã không muốn phí lời với anh ta nữa mà xùy nhẹ một tiếng: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Cậu nói nghe có vẻ hiên ngang lẫm liệt như thế, đến ngay cả tôi cũng suýt chút nữa thì tin cậu đấy!