Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1280 - Chương 1280: Số Tiền Này Còn Nhiều Hơn Cả Đi Làm Thuê

Chương 1280: Số Tiền Này Còn Nhiều Hơn Cả Đi Làm Thuê Chương 1280: Số Tiền Này Còn Nhiều Hơn Cả Đi Làm ThuêChương 1280: Số Tiền Này Còn Nhiều Hơn Cả Đi Làm Thuê

Tô Niệm Tinh cũng biết tại sao bọn họ lại lúng túng như vậy rồi, dù sao thì trước đó cô hẹn gặp nhưng mấy người này hoàn toàn không chịu gặp cô.

Lúc này lại không thể không gặp, ít nhiều gì cũng sẽ hơi mất tự nhiên.

Tô Niệm Tinh cũng không cố tình làm khó bọn họ mà chỉ ngồi xuống bên cạnh giám sát Lương.

Tô Ngọc Bạch và Lý Lê Giang bàn bạc đối sách xong sau đó mới đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý định tới đây của mình: "Nghe nói các anh đã tiếp nhận vụ án của La Quyên, chắc là trước đó các anh cũng biết mối quan hệ giữa cô ta và Hứa Thiếu Phú rồi chứ."

Các luật sư đưa mắt nhìn nhau, cả đám như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Có một vị luật sư đáp: "Hứa Thiếu Phú đã bị bắt ở nội địa, không có bằng chứng nào cho thấy tiền của La Quyên là của Hứa Thiếu Phú cho cả."

Lý Lê Giang giơ tay: "Các anh nói câu này là muốn lừa quỷ à."

Tô Ngọc Bạch cũng không mắc bẫy của bọn họ: "La Quyên muốn lấy khoản tiền ăn cướp này về nhưng tôi với Lý Lê Giang không thể đồng ý."

Mối quan hệ giữa ông ta và Lý Lê Giang xưa nay cũng không tệ cho lắm, hai công ty thường xuyên có dự án hợp tác chung.

Giờ Hứa Thiếu Phú chắc chắn phải chết rồi, La Quyên cũng đừng hòng câm được khoản tiền đó của ông ta mà tiêu dao tại ngoại.

Hai người họ cũng đã nhanh chóng đi đến thống nhất trong vụ việc này.

Các phú hào làm việc xưa nay đều dùng tiền để nói chuyện. Lý Lê Giang muốn bọn họ rút khỏi vụ kiện này nên hiển nhiên cũng phải thể hiện một chút rồi: "Tôi có thể tuyển các anh vào đoàn cố vấn pháp luật của công ty."

Mấy luật sư này đều là nhân tài hàng đầu cả, công ty của nhà họ Lý vẫn luôn phát triển không ngừng.

Còn vua tàu thủy thân là phú hào giàu nhất Hương Giang ở cả năm ngoái và năm nay, nên hiển nhiên công ty cũng cần có thêm luật sư thiên tài rồi.

Các luật sư nóng lòng muốn thử. Nếu như bọn họ có thể trở thành cố vấn pháp luật cho hai công ty này thì thu nhập ít nhất cũng sẽ tăng gấp đôi. Hơn nữa, kiện tụng trên tòa giúp bọn họ sẽ thuận tiện hơn là làm nhân viên trong văn phòng nhiều. Bọn họ có tài nguyên, có nhân mạch, kiện thắng mới là chuyện thường thấy chứ không tồn tại tình huống kiện thua.

Có vị luật sư thức thời, không muốn bỏ lỡ mất một cơ hội tốt như thế nên ngay lập tức bắt tay hai ông chủ lớn trước mắt, tỏ vẻ bằng lòng chấp nhận điều kiện của bọn họ.

Tiền lương mà đối phương cho quá có sức cám dỗ, làm thuê cho ai mà chẳng là để kiếm tiền, vậy tại sao bọn họ không thể chọn vị khách hàng hào phóng nhất chứ.

Vẫn còn năm luật sư nữa đang chần chừ. Điều kiện mà La Quyên cho bọn họ cũng rất hào phóng, nếu như kiện thắng vụ này thì bọn họ sẽ được chia 1%, nói cách khác là ba nghìn vạn.

Bây giờ chỉ còn lại năm vị luật sư nữa thôi, mỗi người sẽ được tăng thằng sáu trăm vạn.

Số tiền này còn nhiều hơn cả đi làm thuê.

Tô Ngọc Bạch thấy bọn họ vẫn còn do dự, ít nhiều gì cũng đoán ra được suy nghĩ của họ. Ông ta chắp hai tay lại với nhau, trên gương mặt lộ ra nụ cười mỉm thấu hiểu lòng người: "Mỗi người đều có chí hướng riêng, có người thích mạo hiểm, có người thích đi đường tắt. Việc này không có gì đáng trách cả.

A Tinh, nào, bắt tay tạm biệt mấy người này đi, dù sao thì cháu cũng suýt chút nữa đã chết dưới họng súng của Hứa Thiếu Phú mà."

Ông ta chỉ vào Tô Niệm Tinh và giải thích với Lý Lê Giang: "A Tinh xem bói chuẩn lắm nên Hứa Thiếu Phú không muốn tha cho con bé. Nó đến Thâm Quyến đầu tư vào xưởng thực phẩm mà người kia còn đuổi theo sát nút tới tận nội địa. Cháu ngoại tôi thậm chí còn phải bỏ hết lại công việc để ở lại bên đó bảo vệ con bé. Cho nên ai muốn hại nó thì tôi sẽ lấy mạng người đó!"

Giọng điệu của ông ta rất ôn hòa nhưng lời nói ra còn đáng sợ hơn cả con dao sắc bén nhất trên đời.

Mấy vị luật sư thức thời kia không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cũng may mà không đối đầu với vị phú hào giàu nhất này. Tuy rằng ông ta chỉ là một ông cụ, bây giờ cũng không quản việc nữa nhưng ông ta có tiền!

Ở Hương Giang này, có tiền cũng có nghĩa là sở hữu tất cải

Bọn họ thâm cảm thấy may mắn, ánh mắt nhìn về phía mấy vị luật sư kia còn mang theo vài phần vui khi thấy người gặp họa.
Bình Luận (0)
Comment