Chương 1308: Đại Kết Cục 8
Chương 1308: Đại Kết Cục 8Chương 1308: Đại Kết Cục 8
Đây chính là sự tiến bộ của nữ giới. Khi bọn họ dần dần tỉnh táo và chân chính nhận biết xã hội này, nhãn giới của họ sẽ dần dần được mở rộng, ngay cả đội cảnh sát Hương Giang còn bắt đầu kêu gọi làm cùng một việc, hưởng lương ngang nhau thì thôi, trong tương lai, tại chốn công sở chắc hẳn cũng sẽ càng lúc càng có nhiều nữ giới tỏa sáng hơn.
Giám sát Lương tin rằng sau này mình có thể được chứng kiến một màn này, anh như trút được gánh nặng, trong mắt lại hiện thêm vài phần ý cười: "Nếu họ đã quan trọng với em như thế, vậy sau này chúng ta có bao nhiêu con cũng cho theo họ của em hết đi."
Tô Niệm Tinh sững sờ, cô nhìn anh với vẻ khó tin.
Cô hy vọng cuộc hôn nhân của bọn họ công bằng nhưng không ngờ anh lại có thể cho cô được nhiều như thế.
"Anh không cần dùng họ để chứng minh bản thân, nhưng em thì cần." Hai tay của giám sát Lương đặt trên vai cô: "Nhưng A Tinh, anh hy vọng em có thể đồng ý với anh một chuyện."
Tô Niệm Tinh lặng lẽ nhìn anh, đợi anh nói nốt.
Giám sát Lương sắp xếp từ ngữ: "Anh không muốn con mình trở thành cổ đông lớn ở xưởng đóng tàu, không muốn bên cạnh chúng đầy rẫy những cuộc tranh đấu hào môn và ngươi lừa ta gạt. Nếu ông ngoại muốn cho đứa trẻ phân lớn cổ phần thì anh hy vọng em có thể nhường lại nó cho chú hai."
Tô Niệm Tinh không nói gì cả, trên gương mặt cũng không có bất cứ biểu cảm nào hết khiến người nghi ngờ không biết cô có nghe được hay không.
Sự im lặng của cô khiến giám sát Lương có hơi hoảng hốt. A Tinh muốn thông qua kiếm tiền để thay đổi số phận bất công của mình, mà anh từ nhỏ đã sở hữu tiền tài nên mới có thể có được sự đối xử công bằng. Lúc anh bị Trương Hy Dao bám riết mới có thể toàn thân rút ra. Lúc anh lập được công ở đội cảnh sát mới có thể được thăng chức mà không phải là bị cấp trên giành mất công lao.
Tiên bạc có lẽ không thể khiến anh có đặc quyền nhưng chắc chắn sẽ không để anh phải chịu sự bất công.
Trên đời này không có người nào không thích tiền cả.
Huống chỉ, giá trị cổ phần trong tay ông ngoại lên đến ba mươi tỷ đô la Mỹ. Cho dù A Tỉnh có xem bói cho người ta cả đời và anh có bắt hết phạm nhân trên toàn thế giới này vào tù thì cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế.
Nhưng bây giờ anh lại ép A Tinh phải tử bỏ, đây chính làm khó người ta.
Anh vội vàng giải thích: "Chúng ta không biết gì về xưởng đóng tàu cả, lấy nó rồi cũng vô dụng thôi. Sớm muộn gì nó cũng sẽ là một cái vỏ rỗng, anh không muốn vì con mà từ bỏ sự nghiệp của mình. Em cũng không muốn vì xưởng đóng tàu mà bỏ làm thần toán chứ?
Trong tay chúng ta đã rất có tiên rồi, thế là đã mạnh hơn rất nhiều người khác. Sau khi con khôn lớn có thể làm cái nghề mà mình thích."
"Được, em đồng ý với anh." Tô Niệm Tinh lấy lại bình tĩnh. Trước đó cô hoàn toàn không ngờ họ Tô của mình còn có tác dụng này nữa.
Sau khi phản ứng lại cô cũng chỉ có thể từ bỏ.
"Thật hả?" Trái tim đang treo lơ lửng của giám sát Lương cuối cùng cũng hạ xuống, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên tia sáng mừng rỡ như điên.
Ngay sau đó anh ôm chặt lấy cô, trong không gian nhỏ hẹp đó, hai người dính sát vào nhau, hai tay cô ôm cổ anh, kề sát mặt mình vào mặt anh đẻ cảm nhận hơi ấm của đối phương.
Bọn họ hôn nhau, nụ hôn này không giống bình thường, là trút hết tình cảm hoặc là chất xúc tác của dục vọng, vừa giống như thể hiện niềm vui sướng trong lòng, lại vừa giống như đang tuyên bố lời khẳng định của mình.
Lúc cô mất hết tất cả, không có điều kiện hậu đãi và người nhà yêu thương lại tìm được một người bạn đời yêu cô, khen ngợi cô.
Anh mang áo giáp nặng nề tìm được một ngôi sao thuộc riêng về mình từ trong biển người mênh mông ấy, cô không có gia thế khiến người kiêu ngạo nhưng lại có linh hồn đang tỏa sáng khiến anh không thể mở nổi mắt. Anh buông bỏ áo giáp lính, bước từng bước về phía cô.
Cuối cùng bọn họ cũng chào đón được kết thúc tươi đẹp nhất.
"A Tinh, em thật tốt!"
Tô Niệm Tinh dựa sát vào lồng ngực anh, mùi hương dễ ngửi trên người anh luôn khiến cô an tâm. Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lóe lên sao sáng chói mắt, không hề che giấu sự tán thưởng của mình: "Anh cũng tốt, với điều kiện của anh hoàn toàn không cần đồng ý với yêu cầu của em."
Anh và ở rể cũng không có gì khác nhau cả.
Ông nội từng nói: Nếu một người đàn ông có điều kiện tốt hơn cháu mà vẫn bằng lòng ở rể, vậy không phải lừa đảo thì chính là yêu thật.
Ánh mắt của giám sát Lương dịu dàng, ngũ quan nam tính trở nên nhu hòa hơn dưới ánh đèn mập mờ, trong đêm tối còn hiện thêm vài phân thân bí, giọng nói của anh kèm theo cả vẻ vui sướng và thưởng thức: 'A Tinh, em mới giỏi, em đấu tranh với nhân tính, còn anh chỉ làm việc mà rất nhiều người phụ nữ có thể làm được, không tính là ghê gớm gì cả." Tô Niệm Tinh ôm chặt lấy anh, trên đời này đại khái cũng chỉ có anh mới có thể hiểu được cô mà thôi. (Hoàn Chính Văn)