Chương 1307: Đại Kết Cục 7
Chương 1307: Đại Kết Cục 7Chương 1307: Đại Kết Cục 7
Giám sát Lương từ nhỏ đã được mẹ dạy rằng xưởng đóng tàu không có phần của anh cho nên anh chưa bao giờ có ý đồ với xưởng đóng tàu hết, bây giờ A Tinh dùng con để tranh xưởng đóng tàu khiến anh thật sự không có cách nào chấp nhận được.
Tô Niệm Tinh hơi trừng to mắt, lúc này mới biết anh đã hiểu lầm.
"Không phải, em muốn cho con mang họ Tô là vì em cũng họ Tô mà. Em đã từng đồng ý với ông nội là sau này em sẽ đẻ hai đứa con, vì vậy ông mới chia một nửa tài sản cho em trước, đợi em đẻ con xong rồi thì ông sẽ cho em nốt nửa còn lại."
Trước khi cô xuyên không thì ông nội đã cho cô một nửa cổ phần rồi, tuy rằng cô sẽ không bao giờ có thể lấy được nốt một nửa số cổ phần còn lại nhưng làm người phải biết giữ chữ tín. Cô chỉ đành áp dụng cách trung hòa, vừa đồng ý với ông nội sẽ đẻ một đứa trẻ mang họ Tô, vừa muốn cho Lương An Bác một cơ hội.
Chuyện mà cô nói là chuyện kiếp trước nhưng rõ ràng là giám sát Lương đã hiểu sai rồi.
Anh cho rằng cô đang nói về kiếp này. Anh biết A Tinh là người vượt biên đến Hương Giang, mà ở nội địa quản lý hộ tịch nghiêm khắc như thế, cô từ Tứ Xuyên chạy đến Thâm Quyến chắc chắn đã tiêu khoản tiết kiệm mà ông nội cho, nhưng một ông cụ có thể dạy ra được một người có cái nết như cha cô thì có thể là hạng người lương thiện gì được?
Chắc chắn phải có yêu cầu rồi, mà bây giờ chính là lúc cô phải thực hiện lời hứa của mình. Trên gương mặt của giám sát Lương hiện ra nụ cười như trút được gánh nặng: "Hóa ra là vậy!"
Chỉ là anh vẫn khó tránh khỏi nghi ngờ: "Không phải ông nội em đã có cháu trai rồi sao?"
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ nhưng lại nhanh chóng nghĩ xong lý do biện minh: "Anh cảm thấy tại sao cha em lại ngược đãi em?”
Không đợi giám sát Lương trả lời, cô đã tự hỏi tự đáp: "Bởi vì em là con gái không thể truyền thừa cho gia đình. Sau khi em trưởng thành, sớm muộn gì cũng sẽ đi lấy chồng. Cho dù em có triển vọng đến thế nào thì cũng chỉ hời cho người ngoài mà thôi.
Nếu đứa con mà em đẻ ra cũng mang họ Tô thì em có thể phụng dưỡng ông ta đến cuối đời, ông ta sẽ không cảm thấy nuôi em là lỗ vốn nữa. Đây chính là logic thường thấy nhất ở dân chúng tầng lớp thấp. Em muốn nói cho mấy gia đình chỉ có con gái kia biết con gái vẫn có thể truyền thừa cho gia đình."
Cô nở nụ cười khổ: "Em làm từ thiện ở Tứ Xuyên, cho mấy cô gái kia một cơ hội đi học chỉ là vì muốn thay đổi nhóm người đó, nhưng mấy việc này cũng chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được phân gốc, nguyên nhân chân chính vẫn là quyền lợi quyết định họ."
Giám sát Lương thấy cô buồn bã mới ôm cô vào lòng, đột nhiên anh nghĩ đến mấy nữ giới mà mình quen biết.
Cả đời này mẹ anh đều trách ông ngoại trọng nam khinh nữ, thà rằng giao gia sản cho chú hai chứ không muốn đào tạo mẹ, khi ấy mẹ đã chất vấn ông ngoại tại sao lại không bồi dưỡng mẹ.
Ông ngoại nói nữ giới làm ăn kinh doanh rất khó, ông chỉ muốn cả đời này của mẹ thoải mái an nhàn. Nhưng một cuộc sống như thế lại không phải thứ mà mẹ muốn. Mẹ muốn sở hữu quyền thừa kế bình đẳng như nam giới.
Lúc mẹ tức giận thậm chí còn trách tội ông ngoại: "Cha đúng là đồ cổ hủ, nếu con sinh ra trong gia đình khác thì con chắc chắn có thể làm nên sự nghiệp!"
Anh lại nghĩ đến Nhã Tĩnh, cô ấy có học lực cao, làm phẫu thuật rất tốt nhưng lúc thăng chức, lãnh đạo vẫn không chọn cô ấy đầu tiên.
Thậm chí cả Quan Thục Huệ, so với Trương Chính Bác và Đại Lâm thì năng lực của Thục Huệ cũng không thua gì bọn họ, cô ta suy nghĩ tỉ mỉ, giỏi quan sát, lúc ở trong tổ trọng án, cô ta đã mấy lần chú ý đến những chỗ mà bọn họ đã bỏ sót. Có bao nhiêu lần anh đã trình đơn lên cấp trên xin được thăng chức cho Quan Thục Huệ, nhưng cơ hội thăng chức mà cô ta có được vẫn ít hơn hai người còn lại.
Sự bất hạnh của mẹ anh tới từ sự bất công của trưởng bối, của Nhã Tình là từ sự bất công của lãnh đạo trực thuộc, của Quan Thục Huệ lại là từ sự bất công của chế độ, mà A Tinh còn tiến thêm một bước, cô chất vấn sự bất công của xã hội này.