Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 1314 - Chương 1314: Phiên Ngoại 6

Chương 1314: Phiên Ngoại 6 Chương 1314: Phiên Ngoại 6Chương 1314: Phiên Ngoại 6

Sau khi bưng ra ngoài, Tô Niệm Tỉnh lại uống một bát to.

Giám sát Lương nhìn cái bát mà cô gần như sắp uống cạn rồi lại nhìn sơn hào hải vị bị chê bị bỏ nằm trên bàn: "Sao khẩu vị của em lại quái quái như vậy?"

Nhưng có khả năng là khai vị rồi nên sau đó cô cũng có thể ăn được ít cơm canh.

Có điều, tinh thân của cô vẫn không tốt cho lắm, chỉ nằm trên giường trông rất ốm yếu.

Đến bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ lại nói cô không có vấn đề gì cả, có khả năng là do quá mệt, cần phải nghỉ ngơi.

Tô Niệm Tinh chỉ có thể nằm ở nhà đọc sổ sách và nghe báo cáo tiến triển của cấp dưới.

Một cuộc sống như vậy quá nhàm chán.

Giám sát Lương cũng để tâm đến tất cả những chuyện này, cho nên tối hôm ấy sau khi tan làm anh định biểu diễn một tiết mục cho cô.

Tô Niệm Tinh nổi lên hứng thú, cô chống người ngồi thẳng dậy: "Tiết mục gì thế?"

Giám sát Lương mở nhạc lên rồi khiêu vũ cho cô xem, thân là quý công tử hào môn, từ nhỏ đã được học khiêu vũ xã giao rồi.

Nhưng từ sau khi Tô Niệm Tinh mang thai, khẩu vị thay đổi là tính cách cũng thay đổi, trước đây cô rất thích khiêu vũ xã giao với anh nhưng bây giờ lại cảm thấy nó quá nhàm chán. Cô muốn sôi động và tưng bừng hơn: “Anh có biết nhảy Samba hoặc Latin không?”

Giám sát Lương: ”...'

Anh ho nhẹ một tiếng: "Quả thật không biết, nhưng anh có thể nhảy điệu khác cho em.”

Vì thế anh nhảy ngẫu hứng một điệu thoát y rất khiêu khích.

Anh vốn có một gương mặt đoan chính như thế lại học theo vũ nữ múa cột xoay eo, cảm giác chênh lệch này đúng là rất tuyệt!

Tô Niệm Tinh che miệng, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, không ngừng nhìn về phía bộ phận không thể nói ra kia, hai tay cô chụm thành hình cái loa trêu ghẹo anh: "Còn không? Vẫn còn thiếu một chút!"

Suy cho cùng da mặt của giám sát Lương vẫn còn mỏng lắm, anh thật sự không thể đỡ lại được ánh mắt trêu ghẹo như lưu manh kia, hai tay chống lên sô pha hôn lên môi cô.

Sau một nụ hôn, anh võ nhẹ lên đầu cô: "Nhóc lưu manh!"

Cuộc sống trôi qua từng ngày, cuối cùng cũng đến ngày sinh nở.

Tô Niệm Tinh đã đặt bệnh viện tư từ trước, gây tê không đau, tuy rằng nói là không đau nhưng cũng không phải không đau thật, chỉ có thể tính là giảm nhẹ một phần cơn đau mà thôi.

Ba giờ sáng ngày thứ ba nằm viện thì Tô Niệm Tinh đẻ một đôi song sinh, một nam một nữ, đều là hai cân rưỡi ba lạng, nhỏ nhắn hơn những đứa bé là thai đơn một chút, đã được đưa vào lồng ấp rồi.

"Xấu thết"

Lương Nhã Tĩnh bám vào bên ngoài cửa kính trong suốt nhìn hai đứa bé nằm bên trong, anh không nhịn được mà phát ra một tiếng cảm thán như vậy.

Tô Tú Huệ đập vào tay con gái một cái: "Nói vớ vẩn gì đấy, cẩn thận bị anh chị con nghe thấy sẽ không bỏ qua cho con đâu."

Lương Công Thực cũng cười bảo: "Đúng rồi đó, con đã thăng chức lên làm lãnh đạo rồi, nói chuyện không thể tùy tiện như ngày xưa được, bằng không cấp dưới sẽ khó chịu trong lòng."

Lương Nhã Tĩnh vội vàng nhận sai.

Hai đứa bé này lớn lên rất giống nhau, trong lúc nhất thời không thể phân biệt được đâu là anh, đâu là em.

Lúc đang ngắm hai đứa trẻ thì Tô Ngọc Bạch tới.

Hai năm gân đây sức khỏe của ông ta tụt dốc khủng khiếp, nhất là năm nay, vừa mới qua tết là đã phải nằm viện ba lần rồi, vẻ già nua trên người dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Tô Tú Dung đỡ ông ta.

Lương Nhã Tĩnh thì giới thiệu với ông ta: "Hai đứa đó là con của anh cháu đấy."

Tô Ngọc Bạch bám vào cửa kính liếc mắt nhìn với vẻ trìu mến, nhưng miệng thì lại lẩm bẩm: "Không ngờ đứa đẻ con đầu tiên lại là An Bác."

Năm ngoái A Cảnh đã kết hôn rồi nhưng mãi mà vẫn chưa có con. Tú Tú Huệ định bảo Tô Niệm Tỉnh xem bói cho A Cảnh nhưng cứ cố tình A Cảnh lại rất bài xích vấn đề này, mãi cũng không chịu phối hợp.

Ngắm em bé xong, bọn họ đến phòng sinh thăm sản phụ.

Đây là phòng bệnh riêng, bàn ghế kết hợp đều có đủ cả. Giám sát Lương đang xoa bụng cho Tô Niệm Tinh. Cô để thường nên xoa bụng như vậy có thể thúc tử vung co vào, có lợi cho tử cung bài tiết máu tụ còn sót và chất bẩn giai đoạn sau. Lực đạo không thể quá nặng, tránh cho tử cung lại co rút bất thường.

Nghe thấy bọn họ đi vào, giám sát Lương rút tay về, mời mọi người vào trong.

Nhóm người thân đặt quà lên bàn trà.
Bình Luận (0)
Comment