Chương 1321: Phiên Ngoại 13
Chương 1321: Phiên Ngoại 13Chương 1321: Phiên Ngoại 13
"Thế tâm trạng của dì hai đã tốt lên chưa?”
"Tốt rồi, nở mày nở mặt lắm, ông ngoại cũng rất vui. Dì hai còn nói muốn đổi cho đứa bé sang họ Tô nữa kìa." Trong giọng điệu của Lương Nhã Tĩnh lộ ra vẻ oán trách: "Trước đó cũng chưa từng thấy dì ta nói muốn cho con cháu mang họ Tô, nhưng vì anh đã cho con theo họ tô nên lòng hiếu thảo của dì ta đột nhiên bùng cháy đấy, chậc!"
Giám sát Lương buồn cười: "Chỉ cần ông ngoại vui là được rồi."
"Đúng là ông ngoại vui lắm nhưng Na Na thì không nha, cô ta nổi giận đùng đùng rời đi rồi, em đoán là về tìm nhà mẹ đẻ chống lưng đấy mà."
Giám sát Lương không nói gì nữa.
Chuyện này quả thật là A Cảnh làm không đúng, vốn dĩ đôi bên không làm phiền đến nhau nhưng A Cảnh lại hủy bỏ giao ước, khăng khăng muốn cho con đi gặp ông ngoại, Na Na tức giận cũng là lẽ thường thôi.
"A Cảnh vẫn chưa tỉnh lại sao"
"Vẫn chưa.'...
Sau khi cúp máy, Tô Niệm Tinh nắm lấy tay anh: "Anh đừng lo, A Cảnh chắc chắn sẽ không sao đâu."
Rốt cuộc giám sát Lương vẫn không yên tâm, anh ở bên này với cô một lúc rồi lại đến bệnh viện thăm.
Có lẽ có thêm một đứa cháu trai rồi nên thái độ của Tô Tú Dung với giám sát Lương đã không còn ác liệt như trước đó nữa, ngược lại còn có vài phần khoe khoang. Trái lại, Trương An Ngọc lại chủ động đi qua bên đó chào hỏi: "Nghe nói bà chủ đã sinh long phụng thai, chúc mừng chúc mừng."
Tô Tú Dung nhìn cô ta với vẻ nghi ngờ: "Hai người biết nhau sao?"
Trương An Ngọc cười đáp: "Vâng, trước đây tôi là nhân viên tại công ty của đại sư, chính đại sư đã giúp tôi bói ra được đứa con là của A Cảnh, cô ấy còn đồng ý giữ bí mật giúp chúng tôi nữa."
Vẻ mặt mừng rỡ của Tô Tú Dung lập tức thay đổi, thay vào đó là lửa giận hừng hực: "Hóa ra là chuyện tốt mà cô ta làm à."
Trương An Ngọc bị bà toa dọa sợ, vội vàng lùi lại một bước: "Có phải tôi đã nói điều gì không nên nói rôi không?”
Bây giờ Tô Tú Dung thấy cô ta chỗ nào cũng thuận mắt hết, nghe vậy chỉ phất tay: "Không phải, cô nên nói cho tôi biết từ sớm mới đúng, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô tử tế, còn cho đứa trẻ được hưởng nền giáo dục tốt nhất mà không phải là sống trong khu ổ chuột."
Bà ta cường thế ra lệnh muốn sắp xếp chỗ ở cho Trương An Ngọc, đối phương cũng dè dặt đồng ý.
Giám sát Lương liếc mắt nhìn Trương An Ngọc: "Cô nói A Cảnh hẹn cô gặp mặt rồi mới xảy ra tai nạn, vậy cô có nhìn thấy người đâm cậu ấy là ai không?”
Trương An Ngọc lắc đầu: "Tôi ngồi nhà đợi anh ta nên không trông thấy."
Tô Tú Dung lại lộ ra vẻ mặt bất mãn: "Vừa ăn cướp vừa la làng, tao không tin hồ ly không lòi cái đuôi ra."
Giám sát Lương vẫn luôn nhẫn nhịn nhưng bà ta cứ luôn hùng hổ dọa người như thế cũng khiến anh bực mình: "Dì hai! Tôi mong dì biết tôn trọng người khác một chút, đừng cho rằng tính cách của tôi tốt thì có thể tùy ý sỉ nhục tôi.
Hôm trước A Cảnh tới thăm A Tinh và lũ trẻ, lúc đó A Cảnh đã nhắc nhở cậu ta là ấn đường của cậu ta tối đen, nhưng cậu ta vẫn xảy ra tai nạn giao thông đấy?
Ai biết được liệu cậu ta ở bên ngoài có đắc tội với ai không. Tôi đã sớm biết A Cảnh có con riêng rồi, giờ đối phó với cậu ta bộ còn có nghĩa lý gì hay sao?"
Tô Tú Dung nghe anh nói như vậy mới quan sát anh bằng ánh mắt ngờ vực.
Ngô Trung Diệu cũng đang nghiền ngẫm lời anh nói, sau đó vỗ vào vai vợ: "Bây giờ sự việc vẫn còn chưa rõ ràng, đợi A Cảnh tỉnh lại đã rồi nói sau, nói không chừng nó biết là ai đã đâm nó đấy."
Ngụy Tuấn Thông phụ trách vụ án này đi qua đó: "Chúng tôi đã điều tra được Ngô Vi Cảnh bị một chiếc xe hơi đâm trúng. Cảnh sát mặc quân trang đã bắt đối phương về quy án rồi, đối phương thừa nhận mình say rượu, không nhìn rõ tín hiệu giao thông. Nhưng chúng tôi đã tra ra được mấy hôm trước có thêm một khoản tiên khả nghi trị giá năm mươi vạn được chuyển vào tài khoản của anh ta."
Tô Tú Dung quay phắt sang nhìn giám sát Lương, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ai đã chuyển cho anh ta?"
Ngụy Tuấn Thông lắc đầu: "Chuyển tiên ngoại cảnh, tạm thời không điều tra ra được, tôi muốn hỏi bà là Ngô Vi Cảnh còn đắc tội với người nào không? Là ai muốn hại anh ta?"
Tô Tú Dung lập tức sấn sổ tới trước mặt giám sát Lương định đánh người tiếp nhưng lại bị anh kéo cánh tay: "Tôi đã nói không phải mình rồi mài! Dì đừng cắn người lung tung!" Tô Tú Huệ và Lương Công Thực cũng chạy qua giúp, Lương Nhã Tĩnh cũng xông tới.