Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 142: Xét Nghiệm Lại

Chương 142: Xét Nghiệm Lại Chương 142: Xét Nghiệm LạiChương 142: Xét Nghiệm Lại

Tô Niệm Tinh nhíu mày, bà ta đã xét nghiệm rồi sao?

Vậy tại sao vết bớt của đứa trẻ đó lại không còn nữa?

Cô cứ cảm thấy lấn cấn ở chỗ nào đấy, nghĩ ngợi một chút rồi lại hỏi: "Cô có từng nói chuyện này với chồng mình chưa?”

Thẩm Huệ Tây gật đầu: "Tôi có nói với chồng tôi rồi, mới đầu anh ấy còn tưởng tôi nghĩ ngợi lung tung, sau đó bị tôi làm phiền quá nên đành mặc tôi đến bệnh viện làm xét nghiệm."

Trong lòng Tô Niệm Tinh thoáng thấy căng thẳng, người chồng biết sao?

Cô xoa cằm, ánh mắt lộ vẻ trầm ngâm.

Nếu người chồng là một trong số những tay đồng lõa thì sao?

Dù sao thì tráo con cũng là chuyện lớn, đặc biệt là gia đình của Thẩm Huệ Tây còn giàu có, một chuyện lớn giống như sinh con này chắc chắn sẽ đến bệnh viện cao cấp.

Cái khác không nói, chí ít thì phục vụ chắc chắn sẽ xứng đáng với giá tiền.

Muốn trộm được một đứa bé từ trong phòng bệnh VỊP đi, đừng nói là người nghèo có thể làm được hay không mà đến ngay cả tư cách vào bệnh viện cao cấp mà bọn họ còn chẳng có thì thôi, muốn tráo con lại càng khó hơn lên trời.

Nếu chuyện này có thể thành công vậy nhất định phải có một trợ thủ, còn có ứng cử viên nào thích hợp hơn cha mẹ ruột của đứa trẻ nữa chứ?

Tô Niệm Tỉnh nắm cánh tay của Thẩm Huệ Tây, cẩn thận dặn dò cô ta: "Sau khi cô trở về lấy tóc của con trai cô, nhớ là phải có cả nang tóc, đừng nói cho bất cứ người nào biết, sau đó giao sợi tóc cho người bạn mà cô tin tưởng nhất và nhờ người đó tới bệnh viện làm xét nghiệm hộ."

Thẩm Huệ Tây không hiểu: "Tại sao?"

Tô Niệm Tinh chỉ vào lồng ngực mình: "Trực giác của phụ nữ rất chuẩn, nếu cô đã cảm thấy không đúng vậy có khả năng thật sự không đúng.

Nếu cô sống trong dối gạt vậy ai sẽ là người đã lừa gạt cô?"

Thẩm Huệ Tây ngây người nhìn Tô Niệm Tỉnh, đầu óc có hơi trì độn, rất lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại được.

Đợi khi cô ta phản ứng lại được rồi, không nhịn được mà che miệng mình, con ngươi trừng to, rõ ràng không có cách nào chấp nhận nổi: "Không có khả năng, anh ấy không thể đối xử với tôi như vậy được."

Tô Niệm Tinh vô cùng khoan dung cho sự chậm chạp của bà ta, đây chắc hẳn là một bông hoa được nuôi trong lồng kính, chưa từng phải chịu qua gió táp mưa sa gì cho nên vô cùng tin tưởng người khác.

Cô cười bảo: "Cũng có khả năng là tôi lòng dạ tiểu nhân, nhưng là thật thì không thể giả, là giả thì không thể thật được, cô không muốn xét nghiệm lại một lần hay sao?"

Thẩm Huệ Tây nhìn chằm chằm vào cô rất lâu, cuối cùng vẫn chấp nhận ý kiến của cô: "Tôi sẽ thử."

Cô ta trả tiền xem quẻ xong rồi rời đi với vẻ mất hôn mất vía, xem chừng cô ta không có cách nào chấp nhận được chồng mình chính là người đứng sau toàn bộ chuyện này.

Tô Niệm Tinh thở ra một hơi dài thườn thượt, bà A Hương thấy cô buồn bã xỉu xìu mới kê cái ghế đến bên cạnh cô: "Sao thế? Có phải công việc gặp phải phiền phức gì rôi không?” Tô Niệm Tinh vuốt mặt: "Không ạ, cháu chỉ cảm thấy sao lại có nhiều tên đàn ông cặn bã đến vậy cơ chứ?"

Nhìn mấy người hữu duyên mà cô xem bói cho mà xem, sao lại có nhiều người bất hạnh như vậy, cái gì mà đàn ông bạo lực gia đình, đàn ông hạ độc, đàn ông lừa đảo, đàn ông dâm loạn... cứ như thể cô tiến lộn vào một ổ đàn ông cặn bã ấy.

Bà A Hương có hơi buồn cười: "Cháu hỏi câu này cũng giống như cháu đi vào bệnh viện, tò mò nhìn xung quanh mà không biết tại sao đều là bệnh nhân cả vậy?

Cái nghề xem bói này không phải chính là giải nạn phân ưu hay sao?

Người hữu duyên sống một đời hạnh phúc cũng sẽ không tìm tới cháu, hơn nữa, những cô gái vẫn chưa bước vào đời sống hôn nhân tới tìm cháu xem bói, có rất nhiều người không phải đều gặp đàn ông cặn bã."

Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi rất lâu rồi chu môi: "Cho dù không phải đàn ông cặn bã thì cũng đã làm sao chứ, cũng thường cả thôi."

Bà A Hương vừa cười vừa võ lên lưng cô: "Trên đời này vẫn có không ít người đàn ông tốt có trách nhiệm, giống như đứa con trai A Trung của bà không biết nói lời đường mật dễ nghe nhưng lại rất thương vợ nó..."

Đôi mắt của bà ta chìm vào trong suy tưởng, rõ ràng là đang nhớ con trai, còn chưa đợi Tô Niệm Tinh an ủi thì bà ta đã xốc lại tinh thân: "Cháu đó, sau này nhất định sẽ gặp được một người đàn ông tốt thôi."

Tô Niệm Tinh cũng không có tự tin này, kiếp trước hẹn hò với nhiều người đàn ông như vậy nhưng cũng không có một người nào khiến cho cô có thôi thúc muốn bước chân vào đời sống hôn nhân. Kiếp này còn không có điều kiện xuất sắc như ở kiếp trước nên lại càng khó gặp được hơn.
Bình Luận (0)
Comment