Chương 143: Chân Tướng
Chương 143: Chân TướngChương 143: Chân Tướng
Bà A Hương hoa tay múa chân: "Nếu cậu ta dám phản bội cháu thì cháu cứ xem bói cho cậu ta, cậu ta sẽ không còn chỗ mà lẩn trốn nữa đâu."
Bà ta nói chuyện mà mặt mày hớn hở, không hề giống một bà cụ sáu bảy mươi tuổi chút nào, ngược lại giống một đứa trẻ hơn. Gặp phải một chuyện khủng hoảng lớn như con trai qua đời mà bà ta vẫn có thể sống thật tốt cũng có liên quan mật thiết đến tâm thái lạc quan của bà ta.
Tô Niệm Tinh bị bà ta chọc cười mà bật cười khanh khách. Cái khác không nói, nhưng bàn tay vàng này của cô quả thật có thể giúp cô sàng lọc đàn ông cặn bã.
Ít nhất là sau khi bị lừa rồi cô cũng có thể phát hiện ra ngay lập tức mà không cần phải lãng phí quá nhiều tình cảm.
Nghĩ đến bàn tay vàng của mình lại cảm thấy nó cũng không tôi đấy chứ.
Chớp mắt lại qua thêm vài ngày nữa, Thẩm Huệ Tây lại quay trở lại.
Mới đầu, Tô Niệm Tinh còn không nhận ra đối phương, trước đấy dung nhan của bà ta được trang điểm rất tinh tế, vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ giàu có rồi.
Nhưng hôm nay thì sao?
Cả người bà ta giống như trái cà khô héo, mất đi toàn bộ mục đích để sinh tôn.
Thẳng cho đến khi đối phương nói cho cô hay rằng bà ta đã kêu bạn thân cầm tóc của con trai và tóc của mình đến bệnh kiểm tra DNA, báo cáo cho thấy đứa con trai quả thật không phải con của bà ta. Lúc này, Tô Niệm Tinh mới phản ứng lại được bà ta chính là Thẩm Huệ Tây, cô lập tức mời bà ta ngồi xuống: "Vậy cô tính làm thế nào?"
Nửa đời trước của Thẩm Huệ Tây vẫn luôn sống rất hạnh phúc, cuộc sống mỗi ngày của bà ta chính là đi mua sắm, dưỡng da, tham gia tụ hội mà chưa từng trải qua sóng gió bậc này.
Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà thôi, bà ta đã trải qua giai đoạn tối tăm nhất của đời người.
Nỗi đau mất đi con gái lại còn bị người thân thiết nhất đâm sau lưng, nhìn thấy rõ được bộ mặt thật của chồng.
Bây giờ, bà ta đã tìm hiểu rõ ràng hết toàn bộ sự việc rồi.
Lúc đầu người chồng kết hôn với bà ta chỉ là vì chịu áp lực môn đăng hộ đối từ cha mẹ mình.
Mấy năm nay, ông ta vẫn luôn duy trì quan hệ với bạn gái cũ của mình. Gia cảnh của người phụ nữ kia không tốt nhưng lại rất biết vươn lên, học gì cũng nhanh, đang nhậm chức ở công ty của ông ta, lại có người chồng bảo vệ che chở, từng bước một đi lên vị trí thư ký.
Sắc mặt của Thẩm Huệ Tây lúc xanh lúc trắng, trong miệng chỉ thấy đắng chát: "Mỗi lần anh ta đi công tác đều sẽ dẫn người phụ nữ kia theo, người trong công ty đã sớm gọi cô ta là chị dâu cả rồi, chỉ có mình tôi là chẳng hay biết gì cả."
Tô Niệm Tinh rất đồng cảm với đối phương, rõ ràng bản thân là chính thất nhưng lại bị làm giống như tình nhân, đột nhiên cô nghĩ tới một vấn đề: "Vậy đứa trẻ là con của ai?"
"Là con riêng của anh ta với thư ký, con gái tôi đang được người phụ nữ kia nuôi nhưng vẫn luôn phải làm việc khổ nhất, mệt nhất. Rõ ràng đã đến tuổi đi học nhưng lại bắt con bé phải thôi học từ sớm, là một đứa trẻ rất đáng thương."
Thẩm Huệ Tây vừa nghĩ đến cái cảnh mình trông thấy con gái đang lau nhà mà hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Con trai của tình nhân đã cướp hết toàn bộ tài nguyên của con gái bà ta cũng thôi đi, lại còn đày đọa con gái của bà ta.
Đây là việc mà người nên làm hay sao?
"Tôi chất vấn anh ta tại sao lại làm như vậy, anh ta lại vênh váo tự đắc, trách tôi không đẻ được con trai cho anh ta." Thẩm Huệ Tây là một người phụ nữ có tố chất cũng bị sự mặt dày vô sỉ của người chồng làm cho tức điên lên: "Đây là lý do sao? Tôi nhất định phải ly hôn với anh ta, tôi còn phải tố cáo anh ta nữa."
Tô Niệm Tinh không hiểu luật pháp cho lắm nhưng cha đẻ tráo đổi con cũng tính là buôn người nhỉ?
Nghĩ lại cẩn thận, nếu hai người ly hôn thì chắc hẳn Thẩm Huệ Tây có thể được bồi thường tinh thần.
Sau khi Thẩm Huệ Tây nói xong lại nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ chờ mong: "Đợi vụ án được phán quyết xong là tôi có thể nhận được quyền nuôi dưỡng con gái mình, đến khi ấy có thể mời cô bói cho con gái tôi một quẻ được không?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu từ chối: "Con bé vẫn chưa thành niên, tạm thời không thể bói được."
Thẩm Huệ Tây có hơi thất vọng nhưng vẫn cảm ơn cô: "Chỉ cần con bé lớn lên bình an là tôi thấy thỏa mãn lắm rồi."
Tô Niệm Tinh nghĩ đến một chuyện: "Con trai cô xa cách cô, có phải là vì nó đã biết thân thế của mình rồi không?"