Chương 144: Cảm Ơn Cô
Chương 144: Cảm Ơn CôChương 144: Cảm Ơn Cô
Thẩm Huệ Tây im lặng rất lâu rồi mới gật đầu: "Trước đây nó biết được chuyện cha có bà hai ở bên ngoài từ miệng bạn học nên mới tìm tới tận nơi, cha nó nói cho nó biết chân tướng, sau đó thì lập trường của nó cũng đổi luôn."
Chỉ có hợp lý hóa hành động của mẹ ruột thì cậu ta mới có thể cam tâm tình nguyện làm thiếu gia hào môn của cậu ta.
Ở trong lòng cậu ta, Thẩm Huệ Tây chính là người thứ ba phá hỏng tình yêu giữa mẹ ruột và cha, thậm chí cậu ta còn viện cái cớ cho chân ái của bọn họ, quay ngược lại chỉ trích Thẩm Huệ Tây, nói bà ta vô công rồi nghề cho nên cha mới không yêu bà ta, tuổi tác còn nhỏ mà đã bánh tráng như vậy rồi, quả nhiên có gen của tên đàn ông cặn bã.
"Thậm chí báo cáo xét nghiệm của tôi còn bị chông động tay động chân vào.
Lúc tôi đi làm thụ tinh ống nghiệm cũng bị anh ta gọi điện chào hỏi bác sĩ từ trước. Anh ta vẫn luôn coi tôi là con ngốc." Thẩm Huệ Tây nói ra câu này cũng đã đủ ôn hòa nhã nhặn rồi, có thể thấy rõ ràng trước đó đã tức điên một phen.
Tô Niệm Tinh cũng không biết nên an ủi bà ta thế nào, dường như lời nói có ấm áp đến cỡ nào cũng không có cách nào bù đắp được tổn thương mà người chồng đã để lại cho bà ta.
Cũng may mà lần này Thẩm Huệ Tây tới tìm Tô Niệm Tinh cũng không phải để nghe đối phương an ủi mình mà là muốn mời cô xem bói cho một quẻ nữa, xem lần này mình có thể ly hôn thành công được không? Hương Giang đều là dựa vào địa vị để nói chuyện, có quyền có thế có tiền mới là sự tồn tại vô địch, nhưng bà ta chỉ có của hồi môn mà cha cho, mà người chồng thì lại là chủ tịch của một công ty đại chúng, nhân mạch rộng hơn của bà ta, nếu đối phương kiên quyết không ly hôn vậy có khả năng bà ta thật sự không thể ly hôn được.
Bây giờ bà ta đã tin tưởng Tô Niệm Tinh một trăm phần trăm, nếu đối phương có thể giới thiệu một luật sư giỏi nhất ở Hương Giang này cho bà ta thì lại càng tốt.
Tô Niệm Tinh xem chỉ tay cho bà ta, tình hình quả thật không được lạc quan.
Lúc đầu khi Thẩm Huệ Tây và chồng kết hôn, cha bà ta đã bỏ tiền đầu tư cho công ty của người chồng để cứu công ty của đối phương.
Thẩm Huệ Tây chính là cổ đông lớn nhất ngoài người chồng ra.
Nếu cô ta ly hôn chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu đối với giá cổ phiếu, tài sản của tên đàn ông cặn bã nhất định sẽ bị co hẹp nên ông ta không có khả năng đồng ý.
Ông ta không chỉ không muốn ly hôn mà còn dùng lời ngon tiếng ngọt đảm bảo sẽ không còn làm chuyện mập mờ nữa, thậm chí còn chủ động đón con gái về nhà, tiếp tục duy trì mối quan hệ vợ chồng ngoài mặt với Thẩm Huệ Tây.
Cha của Thẩm Huệ Tây biết con gái không phải là một người biết làm ăn, hơn nữa, đàn ông lăng nhăng hoàn toàn không tính là khuyết điểm ở trong mắt ông cụ, còn không bằng nhân cơ hội này lấy luôn vốn chủ sở hữu của công ty luôn.
Vì thế dưới yêu cầu kiên quyết của ông cụ, chồng của Thẩm Huệ Tây đã cho bà ta một nửa cổ phần.
Đợi sau khi cha của Thẩm Huệ Tây qua đời, ông ta lại trở mặt không nhận người nữa, để có được công ty mà giới hạn hành động của vợ, hạ thuốc bà ta rồi tống bà ta vào bệnh viện tâm thần.
Tô Niệm Tinh nói ra kết quả xem bói, Thẩm Huệ Tây nghe xong kết quả mà sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy như mắc chứng Parkinson.
"Chẳng trách mấy hôm nay anh ta lại ăn nói khép nép, còn đưa cả thư ký và con ra nước ngoài, hóa ra là có mưu đồ như vậy à."
Cả đời này bà ta chưa từng phải quyết định chuyện gì.
Người chồng ban đầu cũng là cha giúp chọn cho, bà ta muốn ly hôn nhưng cha của bà ta lại không bằng lòng, cưỡng ép bà ta phải tha thứ cho chồng, nhưng rõ ràng cha bà ta đã quên mất một điều rằng khi con người trở nên xấu xa sẽ không còn nhận ra ai nữa.
Khóe miệng Thẩm Huệ Tây vẽ ra một nụ cười trào phúng: "Ngay khi tôi cảm thấy anh ta đã rất cặn bã rồi thì anh ta lại luôn làm luôn mới giới hạn của tôi."
Bà ta hít một hơi thật sâu giống như đang cổ vũ cho chính bản thân mình: "Lần này tôi sẽ không nghe theo lời cha nữa, cho dù ông ấy có đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ kiên trì đến cùng, tuyệt đối sẽ không bị anh ta lừa nữa."
Thẩm Huệ Tây nắm tay Tô Niệm Tinh: "Cảm ơn côi!"