Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 183 - Chương 183: Ký Hợp Đồng

Chương 183: Ký Hợp Đồng Chương 183: Ký Hợp ĐồngChương 183: Ký Hợp Đồng

Tô Niệm Tinh không ngờ cô ta lại quy chụp chuyện con trai bình an chào đời lên người mình nên có hơi được thương mà sợ: "Là bản thân cô có lòng, tôi khuyên nhiều người hướng thiện như vậy nhưng cũng không có đến mấy người nghe lời tôi.'

Tưởng Mộng Vân ở nụ cười: "Đợi con trai tôi đầy tháng rồi, đứa bé lớn hơn một chút, tôi sẽ lại tới nội địa làm việc thiện tiếp. Khoảng thời gian trước tôi nhìn thấy ảnh mà anh họ mình chụp đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc."

Đám trẻ trong ảnh đều là mặt mày vàng vọt gầy yếu, người nào trông cũng như dân tị nạn cả, cô ta thân là một người mẹ, trong lòng đã chịu tác động rất lớn.

Tô Niệm Tinh không quan tâm động cơ của cô ta là gì nhưng ít nhất thì sự từ tâm của cô ta thật sự đã giúp được người khác: "Sau này nhất định sẽ tốt lên thôi."

Tưởng Mộng Vân dần dần yên lòng.

Cô ta vẫn chưa xuất viện nhưng Tô Niệm Tinh và cô ta vẫn ký hợp đồng cho thuê mặt bằng, mỗi tháng tiền thuê là một vạn năm nghìn đô la Hồng Kông, đặt cọc một nửa tiền thuê, mỗi tháng giao tiền thuê một lần.

Trả xong tiền thuê nhà, Tô Niệm Tinh lấy được chìa khóa, bà A Hương đi theo phía sau cô mở cửa hàng.

Vừa mới mở cửa cuốn lên, hai người đã bị rác rưởi chất đống thành núi ở bên trong làm cho kinh hãi lùi lại ba bước.

Bà A Hương bịt múi, cơn giận cũng bốc lên: "Người này thật thiếu đạo đức, vậy mà lại chất nhiều rác ở đây như vậy." Trước đó cửa hàng này cũng làm về thực phẩm, toàn bộ thức ăn vẫn chưa bán hết đều bị ném lại trong tiệm, nước canh nước dùng gì đó hất vãi đây đất, đã đông lại những vết ố màu nâu, đang tản ra một mùi thối khó mà diễn tả thành lời được.

"Chẳng trách mấy hôm nay cứ ngửi thấy mùi gì đó, hóa ra là từ cửa tiệm này à." Không biết từ khi nào mà ông chủ quán ăn bên cạnh đã sắp qua đây, nhìn thấy rác rưởi bên trong mà vẻ mặt một lời khó nói hết được.

Tô Niệm Tinh thấy buồn nôn không chịu được, nhưng đây là cửa hàng của cô, cô không làm thì ai làm?

Muốn nói chỉ là vứt rác thôi vậy cũng thôi đi, nhưng ngay đến cả đồ trang trí và thiết bị mà bọn họ cũng đập hết, cái nào có thể dùng được hoặc là dỡ bỏ, hoặc là bôi bẩn, dù sao cũng không thể dùng lại được nữa.

Tô Niệm Tinh tốn mất ba ngày mới dọn dẹp xong toàn bộ đống rác đó, nhưng cửa hàng vẫn không thể trực tiếp kinh doanh, bà A Hương kiến nghị cô tìm một công ty nội thất tới đây xử lý trường hợp này.

Tô Niệm Tinh gật đầu: "Trước đây bọn họ làm Cha chaan teng nhưng cháu không làm mấy kiểu này nữa, cho nên cửa hàng vẫn cần phải thay đổi lại một chút."

Bà A Hương đã muốn hỏi từ lâu rồi: "Thật sự chỉ bán bánh bao với trà sữa thôi sao? Hay là thêm mấy món khác nữa đi? Bà thấy cửa hàng này rất rộng, có thể bày thêm sáu cái bàn ở bên ngoài nữa, nếu chỉ bán mỗi tiểu long bao thì có hơi phí đấy cháu ạ."

Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Vẫn nên bỏ đi ạ, tham lam quá sẽ nuốt không trôi, vẫn nên bán hai thứ này trước đi đã."

Nguyên liệu cần thiết để pha trà sữa còn phải tự mình lo liệu, còn phải tuyển thêm vài nhân viên nữa, thêm người rồi, nhà bếp sẽ chật đứng không di chuyển được.

Cửa hàng này nhỏ hơn những cửa hàng khác một chút, không chỉ như vậy mà sân đi kèm với những quán ăn khác còn rất to, rất nhiều chủ quán đều sẽ xây một căn phòng ở trong sân rồi sống luôn ở trong đó.

Chỉ có không gian sân sau của cô là rất nhỏ, dựng một cái lán lên cũng chỉ có thể kê được một cái tủ lạnh với một cái giá... cô nhất định phải tận dụng thật tiết kiệm thì mới có thể đảm bảo không lãng phí được.

Bà A Hương thấy cô không dự định thêm món nên chỉ có thể tôn trọng ý kiến của cô.

Tô Niệm Tinh đã dọn dẹp xong toàn bộ rác rưởi, dưới lời giới thiệu của bà A Hương, cô đã tìm được một công ty nội thất, sau khi nói lại suy nghĩ của bản thân với công ty nội thất xong, đối phương đã báo ra con số dự toán.

Hay quá cơ, nhân công ở bên này đắt đến vô lý, một mặt tiên cửa hàng hai trăm mười thước (chưa đến hai mươi mét vuông) chỉ trang trí đơn giản thôi mà đã mất tận năm vạn đô la Hồng Kông rồi.

Bà A Hương ở bên cạnh mặc cả: "Có phải anh thấy cô ấy từ nội địa tới đây cho nên mới chặt chém khách hàng không đấy.

Anh làm như vậy là không đúng, bà A Hương tôi chính là người Hồng Kong bản địa chính thống đây, gần đây có mấy công ty nội thất tôi đều biết rất rõ đấy nhé.

Nếu anh dám hét giá lung tung là tôi tìm người khác ngay à."
Bình Luận (0)
Comment