Chương 182: Sinh Con
Chương 182: Sinh ConChương 182: Sinh Con
Bà A Hương chỉ vào căn nhà thứ ba phía chéo bên đường kia: "Nhà đó chính là sản nghiệp do chồng cô ta đầu tư. Giờ chồng cô ta chết rồi thì cửa hàng đó thuộc về cô ta.
Nhưng sự đầu (ông chủ) của cửa hàng đó không phải là cái thứ gì tốt đẹp, trông thấy cô ta là thai phụ nên cố tình quyt tiền thuê nhà.
Cục tức này kêu cô ta làm sao mà nuốt được chứ, cô ta trực tiếp tìm người tới dọn nhà luôn.
Tối qua cãi nhau âm ï cả một phố, bà ở bên cạnh nhìn thấy cô ta đỡ cái bụng to mà sợ hết hồn hết vía, chỉ sợ cô ta xảy ra chuyện."
Tô Niệm Tinh thầm nghĩ: Rất giống chuyện mà cô ta có thể làm ra, chỉ là có hơi nguy hiểm quá, đây là lấy tính mạng mình ra mà nói đùa mà.
"Cuối cùng ông chủ của tiệm đó bị hàng xóm láng giêng chửi cho như chó, rất nhiều người còn ném trứng gà thối vào nhà anh ta nữa."
Người Hương Giang vẫn rất trượng nghĩa, chướng mắt loại chuyện bất bình này, đặc biệt là đàn ông bắt nạt thai phụ lại chính là chuyện thiên lý khó dung hơn.
"Sau đó thì sao ạ?" Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn cửa hàng đó, bây giờ đang là khoảng thời gian tốt nhất để làm ăn, nhưng cửa của quán ăn đó lại đóng kín.
Bà A Hương lẩm bẩm: "Anh ta đã trả tiên thuê nhà rồi nhưng Tưởng Mộng Vân không muốn cho anh ta thuê nữa, kêu anh ta chuyển đi trong vòng ba ngày.
Bà ta huých cánh tay Tô Niệm Tinh: "Cháu có thể thuê lại cái quán đó, hai người các cháu quen biết, cô ta chắc chắn sẽ tin tưởng cháu thôi."
Tô Niệm Tinh quả thật rất muốn thuê, cô đã tìm mặt tiền cửa hàng rất lâu rồi nhưng hoặc là quá đắt, hoặc là lưu lượng người không được, nhưng cô vẫn có hơi chân chừ: "Nhưng cháu không biết địa chỉ nhà cô ta ở đâu."
Bà A Hương lại vui vẻ giống như làm ảo thuật mà móc ra một tờ giấy từ trong túi áo: "Hôm qua bà đã hỏi giúp cháu rồi, cô ta nói nếu như cháu muốn thuê thì cô ta nhất định sẽ cho cháu thuê."
Tô Niệm Tinh đã tìm cửa hàng lâu đến như vậy rồi cuối cùng cũng đã tìm được một mặt tiền tốt mà mình ưng ý, cô cười không khép được mồm lại: "Hay quá, bây giờ cháu sẽ đi tìm cô ấy ngay."
Bây giờ mới là tám giờ, người Hương Giang đều ngủ rất muộn nên chắc hẳn đối phương vẫn chưa ngủ đâu.
Bà A Hương không có việc làm ăn tới cửa, đằng nào cũng nhàn rỗi luôn rồi nên đi cùng cô. ....
Hai người dựa theo địa chỉ tìm được đến nhà Tưởng Mộng Vân, vừa định gõ cửa thì cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, có tiếng la kinh thiên động địa truyền ra của nguyệt tẩu.
"Làm sao bây giờ? Có cần gọi xe cứu thương không?”
Tô Niệm Tinh sững sờ, lúc này mới để ý thấy nguyệt tẩu đỡ Tưởng Mộng Vân, bụng của cô ta rất to, đi đường vô cùng bất tiện.
"Ôi chao, thấy máu rồi, mau mau maul Mau đưa đến bệnh viện ngay!" Bà A Hương nhìn thấy giữa hai chân Tưởng Mộng Vân mà vội vàng đi lên đỡ người.
Ở độ tuổi này của bà ta còn đỡ thai phụ cũng khiến Tô Niệm Tinh sợ hết hồn, cô vội vàng đi lên đỡ Tưởng Mộng Vân, vừa xuống lầu đã gọi một chiếc taxi rồi cả ba người cùng nhau đưa Tưởng Mộng Vân đến bệnh viện.
Tuy rằng đã thấy máu nhưng sau khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói vẫn chưa đến thời gian sinh đẻ nên cần phải quan sát thêm.
Vì thế Tưởng Mộng Vân được đưa vào phòng sinh của bệnh viện.
Tô Niệm Tinh và bà A Hương ở bên ngoài túc trực cả một đêm. Sáng ngày hôm sau, đứa trẻ vẫn chưa chào đời nhưng Tô Niệm Tinh vẫn còn phải đi làm nên vội vàng rời đi.
Bà A Hương không có công việc cho nên tiếp tục ở lại bệnh viện, nói lại chuyện Tô Niệm Tinh muốn thuê cửa hàng kia.
Tưởng Mộng Vân đồng ý đợi sau khi khách thuê dọn khỏi cửa hàng ấy rồi sẽ cho Tô Niệm Tinh thuê lại nó.
Bà A Hương không nán lại bệnh viện bao lâu vì nguyệt tẩu đã tới rồi.
Bệnh viện không thể giữ quá nhiều người lại nên bà ta chỉ có thể rời đi, ngỏ ý là ngày mai lại qua đây thăm cô ta tiếp.
Sau khi nhập viện một ngày, đến giữa đêm, Tưởng Mộng Vân cũng bình an đẻ được một đứa con trai nặng ba cân.
Tô Niệm Tinh và ba A Hương đến trung tâm thương mại mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh, đều là những thứ thực dụng nhất ví dụ như: Tã, khăn ấy, yếm...
Tưởng Mộng Vân nằm trên giường bệnh với sắc mặt trắng như tờ giấy, yếu ớt mời bọn họ ngồi xuống.
"Tôi đã dựa theo kiến nghị của cô và nhờ anh họ tôi tới nội địa quyên góp sách vở cùng quần áo. Con trai tôi thật sự có thể bình an chào đời rồi, cảm ơn cô nhiều lắm."